“Sáu người dưới đường, phạm vào tội gì, tự nói nguyên do.”
Thật sao, hóa ra tới nơi này làm gì cũng không biết.
Tạ đại nhân kêu khổ trong lòng. Tri huyện này mời thì cũng thôi đi, sao triều đình còn cho phép tên quan hồ đồ không biết nội tình này tới xử lý. Thiếu nữ này diễm lệ đáng yêu, nếu tuổi tác không quá trẻ con, thật phải tưởng rằng nhân tình của quan lại quyền quý nào đó giả mạo tam ti võ lâm.
Thiếu nữ vừa nhìn bản khai, vừa nhận một cái bánh bột ngô từ tiểu đồng bên cạnh. Bánh kia đã lâu, khô cứng không có mùi vị gì. Nàng nhét vào miệng nhỏ rồi nhai, dường như hoàn toàn không biết mình đang ăn.
Sáu thiếu thấy thiếu nữ này trẻ tuổi mỹ mạo, thân thể trêu người, ngứa ngáy trong lòng muốn đùa giỡn. Đang định nói vài lời càn rỡ, chọc cho thiếu nữ đỏ hồng mặt non, nhìn cho vui vẻ, lại bị bất ngờ hỏi xuất thân lai lịch. Nếu thiếu nữ nói chuyện khác, dù vui vẻ hoà nhã, mặt lạnh tương đối, hay là chửi ầm lên, chỉ sợ những người này không chỉ không cho là nhục, trái lại chẳng biết có bao nhiêu ô ngôn uế ngữ đang chờ.
Nhưng muốn bọn hắn tự nói lai lịch gia thừa, quả là đánh vào tâm hồn. Đây chính là công việc bản chức, sáu người từ nhỏ đến lớn được nghiêm chỉnh huấn luyện, quả thật còn lanh lảnh trôi chảy hơn thi từ ca phú. Bị người hỏi, mấy câu đã lăn bên miệng tự nhiên chạy ra.
“Cha mẹ lão tử Hồi Phong đao, tung bay khắp trấn Mạnh Hà.”
“Thiếu gia người ngồi kim mã, Cửu Giang hồ Bích lão đao bá.”
“Hồ Châu ai dám nổi, lão đại Mạc gia khoác kim thương.”
“Đường giang hồ lại tương phùng, Lư Lăng tìm Trương Nhị Long ta.”
“Biết đại lang Gia Hưng không? Có gan nửa đêm đừng đi.”
“Hồ sông Lục Lý rừng Phượng Hoàng, công tử một côn quét thái bình!”
Đọc xong mấy câu, cũng mặc kệ người nhà đứng bên ngoài đỏ mặt tía tai, sáu người đều dương dương đắc ý, hoan hỉ bất tận. Nhưng nguyên bản còn thiếu một câu ‘Một đường vượt phượng lại cưỡi rồng, Thanh Thư có thể tước phù dung vàng’ không thể đọc ra, rất không đẹp. Tiếc là Lăng Thanh Thư không rõ tung tích, chưa thể trình diện. Có người hỏi tên thì rất tốt, chỉ là thiếu một người, khí thế của một bài ‘Cổ thế bảy công tử phóng đãng’ này không khỏi giảm mấy phần, rất là than thở. Về phần sự tinh diệu mà ngoại nhân không hiểu, đó là cô lậu quả văn, không cần để ý.
Tuy Tạ đại nhân khí công thâm hậu, cũng phải tự phong huyệt đạo mới có thể miễn cưỡng nhịn xuống, không làm mình cười ngay công đường. Phải biết mệnh quan triều đình tự có thể diện phải chú ý, nhưng cả sảnh đường đang cười rộ, muốn nhịn xung động này xuống không dễ dàng như vậy.
Thiếu nữ trên công đường lại phụt một tiếng, phun bánh bột ngô ăn được một nửa ra đầy bàn, dường như công lực nín cười không sâu, vậy mà không thể nhịn xuống. Nàng không che miệng anh đào nhỏ trước, cũng không để ý mảnh vụn ấm áp bị phun tứ tán trên bàn, trái lại vỗ bộ ngực khó chịu của mình, xách ấm trà đồng lớn qua. Cử động này không khỏi mất thận trọng, có lẽ là nữ nhi gia nhất thời khó nhịn ý cười, cho nên thất thố, trái lại không ai để trong lòng. Nhưng bộ ngực nàng kịch liệt phập phồng dấy lên sóng cả mãnh liệt, khiến không ít nam tử mặt đỏ tới mang tai.
Thiếu nữ nghẹn khó chịu, cầm ấm trà lớn qua ừng ực ừng ực uống một trận, mới thông thuận.
“Mẹ mấy kỳ hoa, suýt bị các ngươi nghẹn chết......”
Cũng không biết tai có xảy ra vấn đề không, hình như thiếu nữ ôn nhu này vừa nói bậy.
Thiếu nữ trùng điệp thở ra một hơi, ấn bản khai trên bàn.
“Ban gia Thường Châu Hồi Phong đao, Kim gia Cửu Giang hồ Bích, Mạc gia Hồ Châu kim thương, Trương gia Lư Lăng, Bình gia Gia Hưng, Ngô gia hồ sông Lục Lý Thái Bình Côn, đây chính là gia thừa của các ngươi?”
Sáu thiếu kiêu ngạo nói: “Chính là như thế.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng nhăn đôi mi thanh tú, hơi suy ngẫm.
“Nghe nói vợ chồng Hồi Phong đao Ban gia có nhi tử. Năm nay thứ tử của Cửu Giang Kim Hồ Kiếm hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Tuổi tác Mạc Kim Thương quá lớn, nghe nói có một tôn tử. Lư Lăng kiếm, Gia Khánh Bình gia, đều là một tử đơn truyền. Hồ sông Lục Lý rừng Phượng Hoàng Thái Bình Côn, nghe nói chưa từng có hậu, thu chất nhi làm nghĩa tử.”
Giọng nàng êm tai, nói hết mọi chuyện không sai chút nào. Ít có người biết thân phận của sáu người kia, nghe cô nương xinh đẹp nói ra từng người, dễ nghe hơn bài vè rắm chó không kêu của bọn hắn nhiều.
Thiếu nữ nhìn từng người, con ngươi cắt thu thuỷ nhìn không ra nửa điểm cảm xúc, dường như hứng thú không lớn.
“Nếu dựa theo bản khai, thủ phạm chính họ Lăng tên Thanh Thư, bây giờ đang lẩn trốn. Nhưng một nhà ba người Trương gia bị ngược đãi đến chết, các ngươi đích thực cùng phạm án. Sự thực phải chăng như thế?”
Thiếu nữ này còn không quá mười bốn mười lăm tuổi, làm sao nói chuyện như ông cụ non, chà đạp dung mạo như vậy. Sáu thiếu đều không nhịn được cảm thấy đáng tiếc. Nhưng cẩn thận nhìn khóe mắt chân mày lạnh lùng, hoàn toàn tương phản với tướng mạo ôn nhu, còn có tư thái dồi dào nhìn thế nào cũng là cái tuổi này không nên có. Lại không nhịn nổi thầm phán đoán, ép thiếu nữ này lên giường phong lưu một buổi, làm thiếu nữ này nghẹn ngào khóc lóc, trằn trọc hầu hạ, nhất định có một phen tiêu hồn. Cảm thấy mỹ nhân này có lực hấp dẫn rất sâu với nam nhân, không kém nữ tử tuyệt sắc nhìn thấy trên Dạ La sơn.
Nghĩ đến chỗ không đứng đắn, mỉm cười dâm tà.
“Là như vậy thì sao.”
Dân chúng vây xem truyền ra một mảnh hư thanh. Người chính trực cũng đã mắng lên.
Tạ đại nhân càng không dễ chịu. Thiếu nữ này không có kinh nghiệm xử án. Với vụ án cần phải ‘Pháp ngoại khai ân’ này, tốc chiến tốc thắng, xử lý khiêm tốn là thỏa đáng nhất. Tốt nhất đầu cũng cúi, đừng để người nhìn ra mình là ai. Ngươi nghênh ngang ngồi lên như vậy, còn lớn tiếng thẩm vấn, xem ngươi xuống đài thế nào.
Trước án đột nhiên ‘Bốp’ một tiếng, cắt đứt tiếng ồn ào ngoài đường.
Chỉ thấy tay ngọc thon thon của thiếu nữ ấn trên bàn, thì ra là âm thanh tay nàng đánh mặt bàn. Phong cách hành sự của thiếu nữ này quả thật đặc thù, rõ ràng búa xử án ngay bên cạnh, lại thích dùng tay đập.
Nàng nhíu mày quát: “Có chuyện vào nói, ồn ào ngoài công đường còn ra thể thống gì!”
Vào nói cũng không ra thể thống gì a!
Tạ đại nhân vội vàng phân phó Kỳ Lân vệ sĩ bên cạnh hỗ trợ chỉnh lý trật tự, miễn cho thiếu nữ này lại có hành động xuất nhân ý biểu.
Nhưng thiếu nữ không để ý tới hắn, tiếp tục thẩm vấn: “Phạm nhân chỉ có các ngươi? Không có đồng phạm?”
Sáu thiếu cùng nói: “Không có.”
“Liệu có mật báo, đồng lõa nhìn gió nhìn nước?”
Sáu thiếu dần dần không kiên nhẫn, lắc mạnh đầu: “Không có!”
“Liệu có chứng cung, nhân chứng trình lên.”
Tri huyện đại nhân nhỏ giọng nói: “Đại nhân, có lời chứng của con người chết, đã thu thập xong. Sáu tên phạm nhân này cũng cung khai bộc trực. Di thể đã xuống mồ, có ngỗ tác của Kỳ Lân vệ nghiệm thương, văn thư ở trên bàn.”
Thiếu nữ cầm đơn nghiệm thi của ngỗ tác lên, con mắt nhìn chằm chằm trên giấy, lơ đãng nói.
“Ừm, can hệ trọng đại. Lại dẫn nhân chứng, bản quan thân thẩm.”
Tâm tình của Tạ đại nhân lại phức tạp. Rốt cuộc cô nương này vẫn biết phải thả người. Đây là mánh khoé mà quan thẩm vấn thường dùng. Tìm nhân chứng đến, nói nhăng nói cuội, lúc cần thiết thì uy hiếp dụ dỗ, khiến nhân chứng đương đường phản cung —— cũng không phải không có khả năng. Đứa bé kia còn nhỏ, đầu óc cũng không rõ ràng, chính là cơ hội có thể lợi dụng nhất trong án này. Hắn vốn lo lắng thiếu nữ không giỏi thẩm vấn, vụ án này không dứt được, không thể bàn giao với người nhà của sáu tên ác thiếu này. Hắn cũng không tiện giao nộp với Ô Y bang. Nhưng bây giờ biết phải thả người, lại không khỏi sinh lòng bất bình.
Thiếu nữ gọi con mồ côi của Trương gia, đứa bé kia nói không lưu loát, âm thanh lại nhỏ, thiếu nữ bèn đến gần vừa hỏi vừa nghe. Thường là nàng nói ba bốn câu, hài tử Trương gia mới có thể nói một câu. Vừa hỏi đã qua nửa canh giờ, sáu tên ác thiếu càng thêm không kiên nhẫn.
“Đừng đóng kịch nữa. Sảng khoái thả người, lão tử không thiếu tiền ngươi. Đóng còn ra sức hơn cô nương thanh lâu, cũng không biết một lượng xương cốt bán bao nhiêu tiền da thịt.”
Thiếu nữ làm ngơ không nghe, lại một lát sau, mới hỏi xong, sai người dẫn con mồ côi của Trương gia đi.
“Ta hỏi một lần nữa, chuyện này đúng là các ngươi làm?”
“Chính là bọn lão tử làm!”
“Tốt.”
Sau đó trực tiếp về bên bàn, trải rộng giấy, nhấc bút lên xoạt xoạt chấm chấm. Nàng vội vàng viết liền một bản án, nhìn từ xa cũng không biết thư pháp tốt hay xấu. Thiếu nữ rung áo choàng, miệng khẽ nhếch, giọng điệu bất giác mang theo tiêu sát chi khí.
“Theo luật pháp nước ta, kẻ cưỡng gian treo cổ. Bởi vì gian gây nên người chết, trảm. Kẻ đề xướng chủ ý giết người, trảm. Tâm có tỉnh ngộ, từ đó có công, treo cổ. Một nhà ba người Trương gia, mẫu nữ cùng bị xâm lăng chết, bị bảy người Ban Độ, Kim Lô Đình, Trương Nhị Long, Mạc Kim Thương, Bình Nhất Lang, Ngô Thường và Lăng Thanh Thư làm hại, tình hình ác liệt, thiên nhân cộng phẫn. Bảy người này gian sát hai nữ tử lương dân, mưu sát một nam tử, sau khi sát hại một nhà ba người thì phơi thây hoang dã, khoa trương đàm luận, không hối hận chút nào. Tình tiết này nghiêm trọng, không cần chờ, hành hình ngay trong ngày, bảy người chung phán —— trảm lập quyết.”
Sáu thiếu gần như không thể tin vào tai mình.
“Ngươi, ngươi, nương môn nhà ngươi, dám phán hình thiếu gia...... Hay, cha ta tuyệt không sẽ bỏ qua ngươi. Ngươi chờ cho ta!”
“Còn chưa phán xong.” Ánh mắt lãnh đạm của thiếu nữ xuyên qua sáu người, rơi vào mấy người ngoài công đường, trong mắt lấp lóe lãnh quang, mấy người kia cảm thấy đỉnh đầu như có ngàn cân. Thiếu nữ tiếp tục nhàn nhạt nói, ngữ khí lại lạnh dọa người: “Các ngươi tự giới thiệu, ta cũng bớt việc. Theo luật nước ta, kẻ giết một nhà ba người, trảm. Gia tài chuyển cho gia thuộc của người chết, không được tự ý lưu lại nửa phần. Phụ mẫu lưu vong ngàn dặm, vợ con lưu vong hai ngàn dặm. Các ngươi chính là người nhà của sáu người bọn hắn, trở về nói rõ ràng cho chủ tử của các ngươi, mấy ngày sau Lục Phiến môn tới cửa đòi nợ. Tự tính toán rõ ràng vốn liếng rồi nộp, thiếu một đồng tiền, trách tám mươi trượng. Tự chuẩn bị còng tay xiềng chân cho tốt, phụ mẫu vợ con, nếu thiếu một người, tội thêm một bậc, sau khi bắt về chẳng những lưu vong ngàn dặm, sau khi đi đày còn phán bêu đầu tại chúng.”
Mỗi một chữ của nàng rõ rõ ràng ràng truyền vào trong tai mọi người, lại làm người có cảm giác không chân thật.
Thiếu nữ lại cúi đầu, nhìn thanh niên vừa rồi nói dọa.
“Đúng, ngươi muốn ta chờ cái gì?”
Thanh niên kia kinh hãi đến môi trắng bệch, đã không dám lên tiếng
—— Lục Phiến môn. Thì ra nàng chính là đệ tử thân truyền duy nhất của Nhạn Thập Tam, đại tiểu thư Thẩm gia —— Thẩm Y Nhân! Sao, sao nàng lại thân lên tiền tuyến?
Tạ đại nhân đang không hiểu chút nào, mấy gia phó kia nghe nói chuyện lưu vong, lập tức rời đi thông báo, không dám thất lễ.
Chỉ có sáu tên ác thiếu lưu lại, cảm thấy không khí hiện trường càng thêm ngưng trọng, lúc này mới cảm thấy gông xiềng trên tay chân băng lãnh nặng nề, lúc này mới ý thức được thì ra mình đã đến điểm cuối của sinh mệnh.
“Ngươi, ngươi thật sự...... Dám phán trảm hình chúng ta?” Âm thanh đã phát run.
Thẩm Y Nhân lại lộ vẻ quái dị như không thể hiểu được.
“Chuyện các ngươi phạm phải, dù ba cái mạng cũng giết sạch, vì sao cho rằng mình không chết? Ngươi nói nơi này là nơi nào, ngày đầu tiên các ngươi tới nha môn, không phải nên nghĩ có một ngày này sao?”
“Nhưng các ngươi không phải......”
Muốn nói ra chuyện phòng giam, nhưng trông thấy dung mạo lãnh đạm của thiếu nữ, đã biết chuyện đổi phòng giam tối hôm qua không có quan hệ với nàng. Trong mắt của nàng, ngay cả sự tồn tại của sáu người bọn hắn cũng không có. Ngoại trừ sáu phạm nhân trừng phạt đúng tội, bọn hắn chẳng là cái gì.
Tri huyện Lâm An chen lời nói: “Đó là bản quan an bài, sáu vị gần hoàng tuyền lộ, sao không ăn cho ngon? Đây là cơm chặt đầu, các vị chưa từng nghe sao?”
Thẩm Y Nhân cúi đầu nhìn văn thư khác trong tay, nhàn nhạt nói: “Bắt về phòng giam, ngày mai minh chính điển hình.”
Sáu người há miệng, như bị nhét một quả trứng gà. Nhưng trông thấy thần sắc cực kì lạnh nhạt của thiếu nữ này, như nói chuyện đương nhiên, thế nào cũng không giống giả mạo. Rốt cuộc mới biết được một khả năng đáng sợ —— nữ nhân này nghiêm túc!
Tạ đại nhân cũng ngốc, hắn không ngờ Thẩm Y Nhân tốn công tốn sức dẫn người thẩm vấn, quá trình lại làm vô cùng cẩn thận, vậy mà đúng là thẩm vấn. Hơn nữa, thật sự phán đúng người đúng tội. Chẳng những trừng phạt đúng tội, ngay cả gia tộc sau lưng sáu người cũng bị liên đới, nào chỉ là can đảm hơn người, quả thật là dọa phá gan.
“Thẩm đại nhân, ra nói chuyện.”
“Các hạ là?”
“Bản quan Kỳ Lân vệ Tạ Độc Trích.”
Thiếu nữ gật gật đầu, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nói: “Thì ra là Tạ đại nhân, sau khi trọng thương ngươi vẫn tới xem thẩm, có lòng.”
Tạ đại nhân mặt mo đỏ ửng, vẫn nhắm mắt nói: “Bản quan có chuyện bàn bạc với Thẩm đại nhân......”
“Mời nói.”
Tạ đại nhân thấp giọng: “Sáu người này là con cháu của thế gia võ lâm. Nếu hôm nay phán cực hình, ngày sau người nhà của bọn hắn trả thù tất nhiên khắc nghiệt. Võ lâm Giang Nam lại phải sinh loạn. Lần này hoàng thượng phái chúng ta giám sát võ lâm, liên tục dặn dò, hòa bình ổn định là trên hết. Không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”
Thẩm Y Nhân một mực gật đầu, lầu bầu nói: “Đích thực như thế......”
Tạ đại nhân vui vẻ nói: “Như vậy Thẩm đại nhân nguyện ý thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?”
“Không sai, bản quan vừa nói không đúng, đích thực có chỗ phải đổi.”
Thẩm Y Nhân ngẩng đầu lên, trừng sáu người phía trước, hai mắt tựa như lợi kiếm đâm qua.
“Một thư sinh Hàng Châu, họ Điền. Cũng chết dưới tay sáu người các ngươi, con mắt bị người móc sống, tử trạng thảm không nói nổi. Theo luật pháp nước ta, kẻ cắt người sống, phanh thây. Tội các ngươi thêm một bậc, nên xử phanh thây. Người đâu, dẫn đi, không cần chờ đến ngày mai, hôm nay lập tức tử hình.”
Một người hỏi lại: “Phanh, phanh thây?”
Thẩm Y Nhân cười nói như đùa cợt: “Ngũ mã phanh thây a tiểu đệ đệ.” Khoát tay, đã có người kéo sáu người xuống, trên đường tiếng hét thảm không dứt bên tai.
Tạ đại nhân vội nói: “Thẩm, Thẩm đại nhân! !”
“Chuyện gì?”
Ngữ khí chợt ngưng, lúc ngậm miệng không nói, Thẩm Y Nhân mới lộ ra mỹ cảm kiên cường không giống bề ngoài nhu nhược của nàng.
Hoàn toàn khác với vẻ đẹp khuynh thành của Minh Tố Vấn. Nếu bàn về tướng mạo, nàng còn chưa trưởng thành, tuy có dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, lại không coi là mỹ nhân cực phẩm.
Đó là cảm giác xung kích gần như bạo lực, thiếu nữ không đến mười lăm tuổi, trong con mắt mỏi mệt lấp lánh sự trầm liệt khó hiểu. Dường như có một đám lửa hừng hực, một trận gió bão đang ấp ủ.
Tạ Độc Trích bị nàng hỏi lại một câu, khí thế bị cắt đứt, vậy mà bỗng chốc không tìm được từ.
“Tạ đại nhân.”
Thẩm Y Nhân lạnh lùng nói: “Ta có một vấn đề hỏi ngươi.”
“Mời nói.”
“Ngài biết chữ không?”
Tạ đại nhân ngẩn ra, tiếp lời: “Tạ mỗ còn coi như biết chút văn mực.”
Thẩm Y Nhân giơ cánh tay tuyết lên, chỉ bức hoành trên đỉnh đầu.
“Ngài có thể xem phía trên này viết cái gì không?”
Tạ đại nhân vừa nhìn chợt tắt tiếng. Phía trên tấm biển kia viết bốn chữ lớn vuông vuông vức vức.
“Kỳ Lân vệ không giống Lục Phiến môn từ căn bản, ta không chờ mong ý nghĩ của Kỳ Lân vệ sẽ giống như ta. Nhưng nếu ngươi làm quan một nhiệm kỳ, ta cũng khuyên ngươi một câu ——”
Tiếp theo từ ngữ cũng bay vào lỗ tai của hắn, không có lệ sắc của thiếu nữ làm nền, nhưng làm hắn ghi nhớ rất nhiều năm.
“Đừng lấn bách tính.”
Nói đến đây, thiếu nữ ngồi xuống viết bốn chữ lớn này dưới bức hoành, lưng thẳng như kiếm. Trách nhiệm mà nàng gánh vác, khó mà tưởng tượng một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi có khả năng gánh vác.
Cho dù trên giang hồ nghị luận ồn ào, bây giờ đã là thời đại của Kỳ Lân vệ, Tạ đại nhân lại gần như cố chấp cho rằng —— thiếu nữ này, sẽ trở thành, hi vọng trùng hưng của Lục Phiến môn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
11 Tháng tám, 2019 15:03
Ad tóm tắt nội dung 60 chương tân xuân được không? Chứ Bún không ra nên chả có gì đọc
09 Tháng tám, 2019 13:06
Con ta không mang họ Minh mà mang họ Tô =))) lão Minh càng ngày càng ăn mặn :))
09 Tháng tám, 2019 12:59
Tem :))
08 Tháng tám, 2019 22:55
Chương mới :))) thank lão
08 Tháng tám, 2019 22:54
Thớt độc ác quá T_T||| Ta còn chưa nhận được mail kích hoạt tài khoản đây :((
08 Tháng tám, 2019 22:33
Tương tư thôi :v
08 Tháng tám, 2019 09:46
Tất nhiên chưa rồi
07 Tháng tám, 2019 23:33
hỏa phượng từng bị mpc đẩy qua sao?
07 Tháng tám, 2019 21:03
Mình mới up hai tấm tân xuân 2019, anh em vào link ảnh xem thử =))))
http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=154832&page=6
06 Tháng tám, 2019 19:39
Tuếp hàng tiếp hàng :)) Sr bác hơi trễ :)))
05 Tháng tám, 2019 22:32
Thank lão :)
04 Tháng tám, 2019 19:27
Sau vụ này lão Phi Chân nợ 30 vạn :)) Tội nghiệp :))
04 Tháng tám, 2019 19:14
Thank lão nhá :3
04 Tháng tám, 2019 19:13
Cũng chả thua :v lão Bún có định làm quái đâu :v
04 Tháng tám, 2019 15:32
Chương cuối quyển 11, thua tác giả 60 chương ngoại truyện tân xuân
04 Tháng tám, 2019 14:01
bản CV giờ đến chỗ nào rồi ad?
04 Tháng tám, 2019 00:14
Hiểu là trai thật hả
03 Tháng tám, 2019 19:12
Không sao không sao :))) Trúc trắc thế mà bác vẫn up đúng giờ thì ai dám trách bác? :))) Thank chương mới nhá :))
03 Tháng tám, 2019 19:09
Chương này cực kỳ trúc trắc, khó làm. Có gì anh em thông cảm
02 Tháng tám, 2019 20:09
Hiểu từ mơ hồ thăng cấp lên giả gái rồi ah? :v
02 Tháng tám, 2019 18:41
Ôi đang trong hố mà nghe như set đánh trúng mông
02 Tháng tám, 2019 18:40
Công chúa, sư tổ, thái giám, cấp trên, chính đạo, tà phái, giả gái???
02 Tháng tám, 2019 17:57
Không những đông còn rất đa dạng nữa :))
02 Tháng tám, 2019 17:57
Thank lão :))
02 Tháng tám, 2019 17:50
Có và đông
BÌNH LUẬN FACEBOOK