Cái gọi là một phái dưới vương, chính là sáu vị hộ vệ quen thuộc sự vụ võ lâm, võ công tinh cường bên cạnh sáu vị thân vương —— sáu người con dưới gối đương kim thánh thượng.
Từ sau khi khai quốc, võ lâm một mực là nỗi lo trong lòng triều đình. Bởi vậy thân là thân vương, hoàng thượng hi vọng bọn hắn có thể nhanh chóng quen thuộc sự vụ võ lâm. Bởi vậy với bên người mỗi vị vương gia, hoàng thượng đều lấy trọng kim hậu lễ, mời một chưởng môn hoặc là nguyên lão của đại phái võ lâm theo hầu, làm võ đảm dưới trướng.
Đương nhiên cử động của hoàng thượng không hoàn toàn vì các vương gia, đồng thời cũng vì sự ổn định của võ lâm. Sáu môn phái này, mượn sự kết giao với các thân vương, cũng dần dần thân cận với triều đình. Bởi vậy nói đến lục đại môn phái này, võ lâm đều nhất trí cho rằng bọn hắn là người ủng hộ triều đình.
Có thể làm võ đảm của thân vương, đương nhiên những môn phái này phải trải qua thiên trung tuyển vạn.
Tỷ như dưới trướng Xích vương chính là Võ Đang nhất mạch, bên người Tranh vương thì là Hoa Sơn phái. Đến Lục vương, đại biểu của một phái dưới vương chính là chưởng môn Côn Lôn —— Di Vong Ưu.
Lục vương thấy hắn đến, lập tức yên tâm, trận này không lo thất bại.
“Di chưởng môn đến hay lắm! Trảm đầu chó của gia hỏa này cho ta!”
Di Vong Ưu tuổi chừng bốn mươi, tay áo bồng bềnh, cử chỉ thong dong tiêu sái, tự có khí độ của chưởng môn một phái. Không vội rút kiếm đối mặt, trái lại chắp tay nói: “Di mỗ nhân ra mắt chư vị, hôm nay bái kiến, rất là may mắn.”
Di Vong Ưu đã theo Lục vương gia mấy năm, sớm đã biết rõ tính nết của người này, không để hắn trong lòng. Kỳ thực cá tính cẩu thả của Lục vương vô cùng rõ ràng, cho dù vừa tới dưới tay hắn ba ngày cũng biết được đại khái. Vừa rồi bởi vì vương gia chỉ loạn, Di chưởng môn chạy như điên năm mươi dặm ngoài thành nhưng không thấy bóng ai, lại lần mò trở về. Phí công chạy một trăm dặm, còn có thể nghe Lục vương mới là lạ.
Long Tại Thiên không nhận ra Lục vương, trái lại nhận ra Di chưởng môn.
“Thì ra là Côn Lôn Di chưởng môn giá lâm, tại hạ không từ xa nghênh đón, mong rằng không trách.”
“Vốn là khách không mời mà đến, sao lại trách móc?”
Cũng không thấy hắn uốn gối vận lực, bóng hình vụt qua, người đã nhẹ nhàng hạ xuống đất, đứng bên cạnh Lục vương.
Di Vong Ưu có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, võ công tuyệt không phải bình thường. Long Tại Thiên vừa thấy khinh công của người này đã biết tin đồn không sai. Thanh danh của đối phương cực thịnh, nếu thật sự đánh nhau, phần thắng của bên mình không lớn. Ý tứ liền mềm xuống.
“Thì ra Di chưởng môn và vị huynh đài này là một đường. Quả là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, bằng hữu của lão hổ, vừa nhìn đã biết phi phàm.”
Lục vương trừng mắt lên: “Không phải tiểu mập mạp sao? !”
“Ha ha ha ha ha ha, đùa một câu không ảnh hưởng toàn cục mà. Huynh đài tinh thần sáng láng, hai mắt lấp lánh ánh vàng, tựa như người trong thần tiên, tiểu đệ sợ đến hồ đồ nên lỡ lời. Nhưng với lòng dạ của huynh đài, chắc sẽ không trách tội.”
Lục vương gia quả là lòng dạ rộng lớn, cười ha ha nói: “Đúng vậy đúng vậy.”
Long Tại Thiên chuyên đập mông rồng, vốn rất có thiên phú lấy lòng vương gia. Trước đây, trên Phi Ngư bình đã dụ được Trừng Không quân tâm hoa nộ phóng, bởi vậy hoàn thành nhiệm vụ nội ứng. Lúc này tuy là vô ý, vẫn trong nháy mắt đạt được sự tán thưởng của Lục vương.
Di Vong Ưu bất động thanh sắc nói: “Không biết các vị đến từ môn phái nào? Tới trấn Tàm Hồ có chuyện gì quan trọng?”
Độc Cô tương tự lạnh nhạt nói: “Chúng ta đến từ Lạc Dương, một đường hành thương với gia chủ, đi qua nơi đây.”
“Hả? Không biết quý thượng xưng hô gì?”
Độc Cô hơi đau đầu nhìn thoáng qua Thiết Hàn Y và Long Tại Thiên, nhân thiết của bọn hắn hết đổi lại đổi, lão gia tuy một mực họ Lý, nhưng tên là Lý Phương Trượng...... Cũng không biết có chọc giận long nhan hay không, Độc Cô xuất thân Quân Vương trắc nên không muốn có cử động vô lễ, dứt khoát thoải mái nói: “Tệ thượng họ Chung, tên một chữ Minh.”
Bất chấp khó khăn, hơi chột dạ nói xong câu đó, không ngờ Di Vong Ưu nói: “Chẳng lẽ chính là cậu ấm đệ nhất Lạc Dương, trạng nguyên Hoa quốc của triều ta, thứ tử của Chung Hoa Lưu lão gia tử —— Chung Minh?”
Lục vương cũng đột nhiên nói: “Cái gì? ! Chính chủ tới?”
Độc Cô mặt đen lại, danh tự này vốn do Minh Phi Chân bịa ra, ai biết lại nổi danh như vậy? !
Vẫn bất động thanh sắc: “Không sai, chính là tệ thượng.” Di Vong Ưu nói: “Thì ra là môn hạ của Chung công tử. Thảo nào có nhiều người tài ba như vậy......” Âm thanh càng ngày càng thấp.
Đồng thời lại nhìn thoáng qua Lạc Tư Mệnh, là hỏi thăm những người này có thiếp mời hay không, Lạc công tử có quen biết hay không.
Lạc Tư Mệnh có ngộ trong lòng, vội lắc lắc đầu.
Di Vong Ưu có vẻ khó coi.
Hôm nay đã cách Luyện Thần Chú hội không bao lâu, người trong võ lâm đi vào trấn mà không có thiệp mời, mục đích chỉ có một. Chính là cướp đoạt thiệp mời của người khác để lừa dối qua ải. Vượt qua kiếm trận mê huyễn mà Lạc gia xếp ở Liên Hoa Ngẫu Địa.
Quy củ này cực nghiêm, ngay cả bản thân Lục vương cũng không thể ngoại lệ. Côn Lôn phái tuy có kiếm pháp siêu quần, nhưng Mặc Ngọc kiếm tổ truyền lại bất hạnh lưu lạc từ nhiều năm trước, không có tư cách tham gia Luyện Thần Chú hội. Bởi vậy ngay cả mặt hàng như Cửu Giang Đại Thương môn cũng trong danh sách mời, nhưng Lục vương không có thiệp mời.
Nếu những người này không có thiệp mời, lập trường và mục tiêu cũng giống đám người Lục vương. Như vậy, trừ phi tìm được một môn phái còn chưa lên đảo, nếu không hai bên khó tránh một trận đấu.
Di Vong Ưu tâm tư số chuyển, chợt chỉ Đường Dịch, nói với Lục vương: “Chủ tử, nếu người này vô lễ với ngươi, để tại hạ bắt lại cho.”
Không ai biết hắn định làm gì, vậy mà quyết định động thủ trong nháy mắt.
Lục vương khen: “Tốt! Sự trung thành của Di chưởng môn rất rõ ràng!”
Di Vong Ưu cười nhạt một tiếng, quay người nói với Đường Dịch.
“Nếu tiểu tử ngươi có thể tiếp mười chiêu của ta, coi như bỏ qua chuyện hôm nay. Nếu không, phải uất ức ngươi đi với ta một chuyến.”
Độc Cô thấp giọng nói: “Đường huynh, người này cực kỳ khó đấu, tận lực tránh......”
Đường Dịch lại ngắt lời.
“Không, người này không chỉ khó đấu, mà còn khó gặp.”
Trong ánh mắt bốc cháy đấu chí hừng hực, bày ngang cung đàn: “Mời ra chiêu.” Vậy mà bày ra thức mở đầu của Côn Lôn Phục Ma kiếm.
Di Vong Ưu thấy chiêu số của sư môn, cảm thấy tức giận: “Hảo tiểu tử, cả gan nhục sư môn ta!”
Kiếm quang chợt hiện, một kiếm quang tuyết diễm quét về phía Đường Dịch.
Đường Dịch sư học chúng gia, công pháp Côn Lôn càng là tinh thục, vội vàng trả chiêu, cung đàn không đụng vào kiếm, trong nháy mắt đấu tầm mười chiêu. Cuối cùng hai người đồng xuất một chiêu, đều là chiêu ‘Luận tội đáng chém’ của Côn Lôn Phục Ma kiếm pháp.
Lưỡi kiếm và cung đàn đụng vào nhau, Di Vong Ưu ‘A’ một tiếng, quát: “Huyết Dương chân khí? Ngươi là môn hạ của ai?”
Huyết Dương chân khí là một trong tam đại bảo vật trấn phái của Côn Lôn phái, chính là tác phẩm mà lịch đại tổ sư Côn Lôn dốc hết tâm huyết, là tuyệt nghệ của sư môn. Côn Lôn sơn cách nơi này đâu chỉ ngàn dặm, nào ngờ hôm nay lại gặp được trong một tiểu trấn ở Giang Nam. Chẳng những mình không hề quen biết thiếu niên này, hắn còn là gian phu đội nón xanh cho vương gia? !
Chỉ cảm thấy tạo hóa thần kỳ, quả là nhân lực không thể tính.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
26 Tháng một, 2019 21:26
Đăng nhập vào là xem được mà bác
26 Tháng một, 2019 20:10
Ta muốn xem tô hiểu
26 Tháng một, 2019 20:10
Buồn thật chứ, mình cứ vô là nó hiện you do not have permission nên kh xem dc :((
26 Tháng một, 2019 18:11
Đã up thêm bộ ảnh giáng sinh, anh em vô link ảnh xem =))
25 Tháng một, 2019 20:04
bác dịch chầm chậm thôi :v truyện còn dài
25 Tháng một, 2019 19:56
Về nhà vật ra là xong =))
Vấn đề main nó không thích, chưa kể Tĩnh An bị đơ
23 Tháng một, 2019 20:32
Tĩnh An nghĩ sâu *** :v Không biết Phi Chân cưa nổi không đây
23 Tháng một, 2019 01:43
cho mình hỏi là tố vân bao nhiêu tuổi rồi ạ? mình đọc truyện tranh nên ko rõ lắm. Tố Vân lớn tuổi hơn hay do vai vế mà lớn hơn vậy ạ? trong đây có đề cập tuổi của Phi Chân với Tố Vân ko ạ?
21 Tháng một, 2019 22:59
ủa mình nhớ là Phi Chân mạnh hơn Tố Vân mà bạn nhỉ? Mình mới đọc truyện tranh thôi nên bạn có thể spoi mình một tí vì sao bạn lại nói là Phi Chân bị ăn hành ko ạ :3 cảm ơn bạn nhiều
20 Tháng một, 2019 20:33
Xuống kiếm tự cung, vô địch thiên hạ =))
20 Tháng một, 2019 19:36
Em thích cách suy nghĩ của bác :))
20 Tháng một, 2019 19:03
thì ra lão minh là lão tổ của quỳnh hoa bảo điểm, đứng giữa bầy mỹ nhân vẫn chịu đc, phải chăng đã...
20 Tháng một, 2019 13:23
Ta tổng hợp ảnh minh họa vào một topic
Mời anh em vào xem =))
http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=154832
19 Tháng một, 2019 22:33
Dùng Thiên Chu Ti chùi đ*t =))) lão Phi Chân chơi sang vỡi
19 Tháng một, 2019 20:58
thế thì ngày dịch 2 chương đến trc khi end đừng thổ huyết nhé, giữ gìn sức khỏe đừng ra đi sớm ông tác giả viết dài lắm
19 Tháng một, 2019 20:22
Nhanh thì một tiếng một chương hơn 2k chữ, chưa beta.
Lâu thì 2 tiếng một chương.
Tùy vào độ khó và dài nữa =))
19 Tháng một, 2019 20:02
một chương bình thường bác edit bao lâu thế?
19 Tháng một, 2019 02:36
Truyện càng ngày càng hấp dẫn, cứ tưởng cái arc này chỉ có xoay quanh vụ tuyển phò mã
18 Tháng một, 2019 20:29
2 chương gần 10k chữ, mệt kinh
17 Tháng một, 2019 22:53
cuộc chiến vô vọng giữa thằng ngu tỏ ra nguy hiểm gặp thằng nguy hiểm tỏ ra ngu
17 Tháng một, 2019 20:00
Trẻ trẫu là có thật :v
16 Tháng một, 2019 19:29
tsundere yandare các kiểu con đà điểu đủ hết
15 Tháng một, 2019 19:34
bó tay... giờ có khi hiến cái hộp cũng thắng..
14 Tháng một, 2019 20:43
khả năng cao ván này Phi Chân thua do hai thằng đệ tiếc tiền =)))
14 Tháng một, 2019 19:45
nghe giống trong phim của châu tinh trì thế nhỉ
BÌNH LUẬN FACEBOOK