Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hoàng thượng giá lâm!"

Ta trò chuyện với Tô Hiểu quên thời gian, trong chốc lát này hoàng thượng đã tới. Hắn mang theo Tranh vương nhập tọa, không bao lâu sau các hoàng thân quốc thích dần dần ngồi đầy tiền tọa. Thế nhưng không thấy công chúa, cũng không thấy Xích vương trong truyền thuyết. Các hậu cung phi tần có vẻ cũng không muốn tới.

Ban đầu tưởng hôm nay có thể chân chính nhìn xem hậu cung trông như thế nào, thật đáng tiếc.

"Lục Phiến môn phó tổng đốc Thẩm đại nhân đến!"

Bỗng dưng một tiếng tuyên đọc vang lên, lập tức quần chúng vây xem vang lên tiếng hò hét.

Đúng là Thẩm lão đại của chúng ta đến. Hôm nay nàng lấy thân phận Lục Phiến môn phó tổng đốc tham dự, một thân võ sĩ phục đỏ lam đan xen tôn lên tư thế hiên ngang của nàng. Hai chân thon dài trắng nõn xen vào nhau, nhất là đôi thỏ ngọc vừa đi vừa run rẩy như món đông đang rung, hấp dẫn vô số ánh mắt.

Thẩm lão đại liếc ta, nhăn nhăn lông mày nhỏ nhắn, khẽ lắc đầu. Hình như đang dùng ánh mắt truyền cho ta một tín hiệu: Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy, không nên miễn cưỡng.

Sau đó giơ ngón tay cái trắng nõn nà về phía ta: Cố lên.

Ta được cổ vũ, lập tức trả lại một ánh mắt kiên định, cộng thêm thủ ngữ động lòng người: Ngay từ đầu ta đã nghĩ như vậy! Vừa lên ta liền chạy, đơn giản!

Dường như Thẩm lão đại bị ta chọc cười, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nhưng lập tức phát hiện không đúng chỗ, oán trách trợn trắng mắt nhìn ta: Nhưng không cho phép ngươi chưa đánh đã chạy!

Bị, bị đoán được! Ta lập tức nói sang chuyện khác, ném nụ hôn gió: Lão đại a a!

Thẩm lão đại cười duyên dáng trợn trắng mắt nhìn ta, trong ánh mắt mang theo vẻ cưng chiều như sủng ái hài tử, đồng thời cũng có mấy phần nghịch ngợm: Ba hoa.

Ai nha nha, Thẩm lão đại của chúng ta thật là xinh đẹp a. Nhưng nụ cười như đùa ác này là sao. . .

"Này! !"

Tống tổng đốc đứng bên cạnh ta phẫn nộ rống lên một tiếng, sau đó mang theo chút oán niệm giận dữ nhìn ta quở trách: "Minh Phi Chân, tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, ngươi còn không biết tự trọng. Suốt ngày mắt đi mày lại với nữ tử, còn ra thể thống gì?"

Ta quên Điểu huynh đang đứng ngay bên cạnh!

"Ta chỉ báo cáo tình hình gần đây với phó tổng đốc. . ."

"Buồn cười!" Điểu huynh lòng đầy căm phẫn, quả là sắp tức nổ phổi, "Nam tử hán chúng ta bên ngoài đánh trận, bay đầu rơi nhiệt huyết cũng không tiếc, một tiếng nhận lỗi há lại hai lời. Năm đó Đại Vũ trị thủy qua ba gia môn mà không vào, Nhạc Phi tướng quân cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, binh không giải giáp. . ."

Sau lưng ta Tô Hiểu nhỏ giọng cười nói: "Phó tổng đốc quan tâm ngươi hơn tổng đốc, hắn ăn dấm."

Quan tâm ta? !

Đây rõ ràng là hãm hại ta a! !

Ta gạt đi nước bọt của Điểu huynh, oán hận lườm Thẩm lão đại nơi xa. Thẩm lão đại lại làm một mặt quỷ tiếu mỹ khó tả với ta, sau đó mỉm cười đi về phía trước.

Nháy mắt sau đó hình như nữ tử mềm mại đáng yêu theo gió mà đi, lại hóa thân thành Lục Phiến môn phó tổng đốc chỉ huy nhược định, thong dong trấn tĩnh, uy phong lẫm lẫm.

Thẩm lão đại bước lên chỗ ngồi cho nhân viên hoàng tộc, thỉnh an chủ nhân trên vương tọa: "Thần Lục Phiến môn Thẩm Y Nhân tham kiến bệ hạ!"

Hoàng thượng tâm tình đang tốt, cười nói: "Y Nhân tới rồi. Vương Thổ Thủy, dọn chỗ."

Thẩm Y Nhân khẽ giật mình nói: "Nơi này là ghế hoàng gia, thần ngồi ở chỗ này chỉ sợ. . ."

"Sợ cái gì?" Hoàng thượng khoát khoát tay, "Ngự Tiền Luận Võ ngoại trừ là công sự, cũng là chuyện vui hiếm có. Huống chi thủ hạ của ngươi cũng có người xuất chiến, ngươi không muốn ở đây nhìn cho rõ sao?"

Thẩm lão đại còn chưa kịp cự tuyệt, Vương công công đã dẫn nàng tới chỗ ngồi bên cạnh hoàng thượng, cùng Tranh vương một tả một hữu ngồi.

Mà ở chỗ này Tống Âu còn đang phun nước miếng với ta, trong lúc ta đang nghĩ có nên cầm chiếc giày lấp miệng hắn lại hay không, đại thái giám Nam công công bỗng nhiên hít sâu một hơi.

Bởi vì thời gian hít một hơi này quá dài, có cảm giác khí thôn sơn hà, ta không tự chủ che tai lại.

"Chư quân yên tĩnh!"

Thanh âm rất to, lập tức lấn át tiếng nói chuyện toàn trường. Giọng nói nhu hòa lại có thể vang xa, thanh âm không lớn lại không ngừng truyền vào tai. Chỉ bản lãnh này đã đại biểu nội lực tu vi của Nam công công còn phải trên Long Tại Thiên, chỗ tinh thuần càng là hơn xa. Bên người hoàng thượng thật sự là nhân tài đông đúc, Nam công công thế mà là một nội gia cao thủ.

"Nhận hoàng ân hạo đãng, đặc khai luận võ tuyển tú. Thánh thượng có lời, xin chư vị yên tĩnh."

Nam công công ngừng lại một chút, đợi thanh âm lắng xuống. Sau đó mới lên tiếng nói: "Các ngươi đều là nhân tài trụ cột quốc gia, chỉ cần biểu hiện xuất sắc, triều đình tất sẽ trọng dụng. Đây là thứ nhất. Thắng bại chính là chuyện thường binh gia, phải tránh mang oán trả thù. Đây là thứ hai."

Nói cách khác cho dù là luận võ cũng nên có chừng mực, không thể mượn luận võ phát tiết hận thù cá nhân, sao chuyện này càng nghe càng giống. . . Ta không tự kìm hãm được nhìn thoáng qua Điểu huynh, lại nhìn Long Tại Thiên.

Long Tại Thiên phản ứng khá nhanh, ta mới quay đầu liền bị hắn phát giác, trừng ngưu nhãn nhìn ta nói: "Nhìn cái gì vậy?"

Ta chào hỏi, sau đó cười nói: "Long phó thống lĩnh, chút nữa đánh với Đường Dịch của chúng ta cần phải hạ thủ lưu tình a."

"Nếu như không tự tin, hiện tại liền lăn. Hắc, bản nhân không nhìn nổi dáng vẻ cẩu nô tài khúm núm của ngươi." Long Tại Thiên hừ lạnh một tiếng, khinh miệt cười nói: "Hoàng thượng đúng là vẽ vời thêm chuyện. Ta đã dự thi, chiến thắng thuộc về ai còn cần phải nói sao?"

Ta cười gật gật đầu, quay đầu sang nói với Đường Dịch: "Đợi lát nữa đánh cho đến chết! Đừng khách khí ! !" Nếu không thì đặt vào ta!

Long Tại Thiên nhìn chúng ta, trước tiên cười lạnh một tiếng với Đường Dịch, nói: "Ngươi là người thứ nhất."

Lại chỉ vào Điểu huynh khinh miệt nói: "Ngươi là người thứ hai."

Cuối cùng nhổ ta một ngụm nói: "Ngươi là phế vật."

. . .

"Ngươi nói với ai đấy! !"

Mẹ nó! Đường Dịch đừng cản ta! !

Ai tìm cho ta bắp ngô, hôm nay ta đâm chết hắn! !

Long Tại Thiên tranh thủ thời gian bày ra tư thế khởi thủ: "Ai nha! Muốn nếm thử đầu tiên phải không? Tốt! Là ngươi tự tìm! Gia gia thành toàn ngươi!"

Trong lúc chúng ta giương cung bạt kiếm, thanh âm Nam công công như nam phong chầm chậm mà đến, thổi qua tai chúng ta.

"Ngự Tiền Luận Võ chính là lệ cũ của triều đình, người thắng nên có thưởng."

Nói đến hai chữ có thưởng, chính là dội nước vào chảo dầu, âm thanh lập tức sôi trào! Ta cơ hồ có thể nhìn thấy khán giả toàn trường há miệng hò hét cùng vểnh tai sợ bỏ qua bất kỳ câu nào.

Trong nội hoàng thành, số người có chỗ ngồi không nhiều thế nhưng người đứng xem lại nhiều gấp mấy lần lúc sơ tuyển bán kết. Chẳng những cung nga thái giám tụ tập, nhân sĩ ngoài cung cũng có rất nhiều. Rất nhiều quan viên vốn không được lên triều cũng dùng chút phương pháp để vào, thậm chí người nhà quan viên cũng đến không ít. Đặc biệt là rất nhiều võ sĩ tại dã, cấm quân binh sĩ, những người này lấy danh nghĩa hộ giá, kỳ thực là lấy chỗ xem luận võ mà thôi.

Bởi vậy mặc dù diện tích Phi Ngư bình rất rộng lớn, nhưng bị biển người này bao vây thành ra từ trên nhìn xuống cũng không thấy quá rộng.

Nam công công vừa nhắc tới khen thưởng, tất cả mọi người không dừng được cao giọng khen ngợi. Tiếng hò hét như nước thủy triều vô hình bao vây toàn bộ Phi Ngư bình. Nhưng hoàng thượng lại không tức giận, trái lại cười ha hả, có vẻ tâm tình rất tốt. Ta nghĩ cái này căn bản là lệ cũ, hoàng thượng đã sớm ngầm cho phép. Nhưng nói cũng đúng, tràng cảnh náo nhiệt này mới là tinh túy của luận võ, hoàng thượng chắc cũng muốn bầu không khí như vậy.

Tiếng hò hét vừa vang lên, chúng ta đang chuẩn bị đánh nhau cũng không khỏi dừng tay lại.

Nam công công quay đầu lại nhìn thoáng qua hoàng thượng, hoàng thượng mỉm cười gật đầu, Nam công công lại hít sâu một hơi, âm thanh vang dội Phi Ngư bình, lại lần nữa lấn át tiếng hò hét.

"Bản triều từ thái tổ khai quốc đến nay, triều ta anh hùng xuất hiện lớp lớp, từ trước đến nay Ngự Tiền Luận Võ chính là tuyển chọn hào kiệt chi địa. Anh hùng hào kiệt, tự nhiên có mỹ nhân vi phối."

Nói đến hai chữ mỹ nhân, toàn trường liền yên tĩnh lại, trong lòng mọi người không khỏi lo sợ. Đến khi Nam công công lại nói.

"Nữ thứ hai của trẫm Hồng Trang, dịu dàng phóng khoáng, vừa xinh đẹp lại thông minh, vẫn là khuê nữ, nguyện hứa làm vợ anh hùng. Trẫm hứa, người thắng hôm nay, ngay trong ngày trẫm phong làm —— Hồng Trang phò mã. Lấy đó khen ngợi, đồng thời thành lương duyên."

Nhất thời ngoài tràng trong tràng vì thế mà sôi trào! !

Phần thưởng của Ngự Tiền Luận Võ luôn luôn giữ bí mật, đến ngày so tài mới lộ ra. Dùng để làm nóng bầu không khí không còn gì tốt hơn.

Kết cục này, người xem đứng ngoài hay ngồi trong sân đều hưng phấn, nghĩ thầm hôm nay chẳng những dìu dắt nhân tài, còn là chọn con rể cho hoàng thượng a. Âm thanh nghị luận không chỉ lớn hơn gấp mười lần lúc nãy, trăm ngàn ánh mắt liếc tới liếc lui trên người ba mươi hai cá nhân chúng ta, phảng phất trăm ngàn cái bàn chải cọ toàn bộ chúng ta. Muốn xem ai là người may mắn cưới được công chúa.

Nguyên lai lần này thưởng nhị công chúa a.

Nghe nói nhị công chúa, Hồng Trang công chúa năm nay đã trưởng thành. Hiện tại gả nữ nhi đều gả lúc trẻ, nam phương bắc phương, chỗ nào cũng có nữ tử mười ba mười bốn tuổi đã lấy chồng. Ta nghĩ hoàng thượng đại khái cũng sốt ruột. Ngẫm lại cũng đúng, nếu như Ngự Tiền Luận Võ hai năm sau mới tổ chức, công chúa rang thành lão cô nương, sợ là gả đi cũng không làm cho vị hôn phu thích. Vừa hay Ngự Tiền Luận Võ cử hành sớm, đây chính là đúng lúc a.

Ta không khỏi khoanh tay gật gật đầu.

Bốn phía tiếng vỗ tay tiếng hoan hô như sấm động, tiếng nghị luận này lên kia xuống, trong lúc toàn trường đang kích động hưng phấn, những người tham gia chúng ta thì ngược lại ——

Tống Âu mặt ủ mày chau: "Chán."

Đường Dịch mặt như khối băng: "Nhàm chán."

Tô Hiểu tội nghiệp: "Minh đại ca, ta đói, ngươi có bánh nướng không, cho ta ăn một cái đi."

Ta trầm mặc: ". . ."

Học Nam công công hít sâu một hơi.

"Mấy người các ngươi cho hoàng thượng chút thể diện, giả bộ cảm thấy hứng thú được không! !"

Tống Âu mặt ủ mày chau: "Ta có vị hôn thê. Hoàng thượng còn có thể gả cho ta công chúa cho ta sao?"

Đường Dịch mặt như khối băng: "Lăn!"

Tô Hiểu tội nghiệp: "Minh đại ca, ta đói thật mà."

Ta không nói hai lời kéo Đường Dịch dọa người quá đáng tới nện. . .

Xung quanh kích động nửa ngày, người tham gia lại là đức hạnh này, Ngự Tiền Luận Võ này cũng quá tà dị.

Nhưng không chỉ là chúng ta, ngay cả người Kỳ Lân vệ cũng không mấy hứng thú, ngoại trừ Long Tại Thiên lẩm bẩm: "Cắt, còn không bằng đầu ngón chân Thẩm cô nương." Mấy Kỳ Lân vệ sĩ còn lại cũng hoàn toàn không có phản ứng, hình như cũng không để chuyện phò mã này trong lòng.

"Lời thánh thượng đã nói xong, hiện tại tuyên bố, Ngự Tiền Luận Võ, chính thức bắt đầu! !"

Nam công công vừa nói xong, những tuyển thủ đấu trận đầu bắt đầu lục tục leo lên lôi đài.

Nơi này có bốn tòa lôi đài, mỗi lần phải đánh bốn trận. Chỉ thấy tám người trận đầu đồng thời nhảy lên, bay lên lôi đài.

Ta đang muốn nhìn xem tám người này là ai, bỗng nhiên có người kêu lên.

"Đây không phải là Hoa Sơn chưởng môn Giả Vân Phong sao? Đối thủ của hắn ta nghe nói qua, dường như là Hàn Sơn tự khí đồ Hướng Bá Thiên." Người kia vỗ trán một cái: "Hai người này đều là môn nhân Tranh vương phủ a, vậy mà bọn hắn lại đụng phải nhau!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
02 Tháng mười, 2019 17:22
Tô Lê tank 1 hit cho thanh niên Phi Hoa, giờ đang nằm nôn máu thành lít =))
Quang Anh Luong
02 Tháng mười, 2019 11:03
Lão Hoa :))) Lâu lắm không gặp :))
Quang Anh Luong
25 Tháng chín, 2019 14:47
Tem :)))
Quang Anh Luong
08 Tháng chín, 2019 18:22
Không sao :))) còn nhớ là tốt rồi
Hoaqin
08 Tháng chín, 2019 12:26
Sorry anh em, đợt này thi kỳ hè cộng thêm bảo vệ báo cáo mệt thành cún nên không up chương được
Quang Anh Luong
08 Tháng chín, 2019 11:44
2 chữ ‘mất phí’
Huy Đinh
03 Tháng chín, 2019 11:53
Hi truyện này đc mà sao cvt ko thấy dịch nhỉ
Quang Anh Luong
01 Tháng chín, 2019 23:10
Sao lần này lâu thế bác? :v Bận ah? Hay ốm cmnr? -_-
Quang Anh Luong
28 Tháng tám, 2019 19:17
Thank :))
Quang Anh Luong
28 Tháng tám, 2019 19:16
Thớt ah? Up sớm vậy? :))) truyện còn dài, giữ sức giữ sức
Huy Đinh
27 Tháng tám, 2019 22:57
Thấy bảo su phụ vs lão sư phụ ba chiêu ko làm minh phi chân đứng dậy nghe hoang mang ghê
Quang Anh Luong
27 Tháng tám, 2019 19:09
Thank chương mới :))
Quang Anh Luong
27 Tháng tám, 2019 19:09
Bác up đúng lúc ta đang ăn :v
Quang Anh Luong
26 Tháng tám, 2019 00:58
Chương mới chương mới :)) lão Hoa vất vả ~ ^v^
Quang Anh Luong
26 Tháng tám, 2019 00:57
Một chín một mười đi :v Lão đấy trông bựa bựa mà trâu bò có số má đấy :// Không cần bật Chúc chiếu u huỳnh mà vẫn oánh ngang một con lục hung mới sinh
fatelod
25 Tháng tám, 2019 18:45
bộ này ai cũng hài :v
Huy Đinh
25 Tháng tám, 2019 09:56
Ko thấy thằng sư phụ nó hiện hình nhỉ nghe nhiều ghê ko biết thằng nào hơn
_someone
24 Tháng tám, 2019 20:14
Thank thớit. Cứ tưởng Ngọc Phi Diên bá thế nào mới ngang cơ được với Minh Tố Vấn. Hóa ra là do não rỗng quá nên mới thế.
Quang Anh Luong
24 Tháng tám, 2019 16:12
Đọc đoạn oánh Bàn Cổ phê hơn, dù không nhắc nhiều lắm
Quang Anh Luong
24 Tháng tám, 2019 16:12
Thank :))
61703187
23 Tháng tám, 2019 19:32
lâu lâu đọc lại khúc Mpc đánh với ABLT cuốn vl
Quang Anh Luong
23 Tháng tám, 2019 15:56
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
22 Tháng tám, 2019 18:34
Chương mới :))
Quang Anh Luong
21 Tháng tám, 2019 13:01
Thank thớt :)) chuẩn bị nếm thử trứng xào cà chua của Hiểu :)))
Quang Anh Luong
20 Tháng tám, 2019 14:26
Tem nhá :3
BÌNH LUẬN FACEBOOK