Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm lão đại cả giận nói: "Giải quyết, ngươi giải quyết cái gì! Mạng cũng sắp ném đi."

Nàng quay đầu lại nhìn sắc mặt phát xanh của ta, dường như tâm cũng mềm nhũn.

"Đừng mạnh miệng, đi theo ta."

Nhưng lời còn chưa nói hết, Phục Tượng đã đuổi theo như oán quỷ quấn thân. Hắn nở nụ cười trào phúng: "Thẩm phó tổng đốc thật can đảm a. Một kiếm này kém chút muốn mạng tại hạ." Dáng vẻ vẫn thần hoàn khí túc, hiển nhiên một kiếm vừa rồi không tạo thành tổn thương với hắn.

Thẩm lão đại tự biết vừa mất đi một cơ hội để trọng thương hắn, cảm thấy buồn nản không thôi, nhưng mặt không đổi sắc chút nào. Chỉ oán hận trợn mắt nhìn ta một cái.

Ta đón ánh mắt có chút chỉ trích của nàng, buông tay nói: "Đã nói ta sẽ giải quyết mà. Sao nhìn ta như vậy? "

"Tốt, cho dù ngươi đúng. Vậy ngươi nói cho ta, ngươi định giải quyết thế nào?"

Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ biệt xuất ra một câu: "Chuyện của người lớn, tiểu hài tử đừng quản."

"Ngươi cũng dám tự xưng đại nhân trước mặt ta?" Thẩm lão đại trừng mắt nhìn ta, ánh mắt càng thêm nghiêm khắc, nhưng không kiên trì được bao lâu liền vui lên, tức giận cười nói: "Ngươi bị điên, hoặc là thật sự có lòng tin. Vì sao ta cảm thấy ngươi không hề sợ hãi? Ngươi bị dọa ngu rồi sao?"

"Không phải ta đáp ứng ngươi lấy tình báo sao? Sao có thể chưa làm gì đã nhận thua. Yên tâm đi, thời điểm thích hợp ta sẽ chạy." Ta đứng lên, vận công tiêu trừ thanh khí trên mặt, nhìn qua tốt hơn rất nhiều.

"Không ai tham sống sợ chết hơn ta, yên tâm đi."

Lão đại còn muốn nói thêm gì đó, ta đưa một ngón tay chặn đôi môi mềm mại của nàng, cười nhạt nói: "Nam nhân làm việc, nữ nhân ngoan ngoãn chờ ở nhà là được."

Dường như thời gian đứng im một lần nữa.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, hình như mang đến hàn ý khác với lúc trước.

Ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ bầu trời thăm thẳm bị tuyết phấn tinh tế lấp đầy.

Tuyết.

Tuyết rơi rồi.

Hôm nay vẫn chưa tới lập đông, nhưng trận tuyết đầu tiên lại rơi vào lúc này, như từ nơi sâu xa tự có định số.

Bầu trời thanh tịnh phản chiếu hoàng cung nội ngoại yên lặng như tờ.

Bông tuyết thuận gió mà xuống, băng tinh nở thành cánh hoa, từng mảnh từng mảnh rơi vào trên người, tăng thêm sức cuốn hút của tuyết trắng.

Thẩm lão đại không bão nổi. Cũng không né tránh, mặc cho ngón tay ta đặt trên môi nàng. Càng làm cho ta kinh ngạc chính là nhiệt độ nóng hổi truyền về từ trên môi , tựa như cảm giác Thẩm lão đại cho người ta, tựa như nàng đang thở mạnh.

"Ngươi bị thương. . ." Thẩm lão đại mặc kệ ngón tay ta đặt trên môi nàng, hơi thở ấm áp như lưỡi mèo nho nhỏ liếm láp, trong gió lạnh xung quanh, cảm giác thật thoải mái." Nếu bây giờ ta đánh ngươi, khẳng định sẽ đánh chết ngươi. Cho nên lần này tha cho ngươi. . . Ngươi còn không buông tay?"

Ta chậm rãi rút đầu ngón tay về, nhìn con ngươi trong suốt như bầu trời xanh của nàng, cười nói: "Lão đại, tin tưởng ta. . . Không có chuyện gì không thể giải quyết."

Thẩm lão đại lặng lẽ không nói, lông mày nhăn ra một tia quật cường động lòng người.

"Không cho ngươi chết, ta không muốn bất kỳ thủ hạ nào chết, ta không muốn ngươi chết. Nghe chưa?"

Trong con ngươi kiên cường đó, dường như ta đọc được quá khứ của người được xưng là nữ hiệp dũng mãnh đệ nhất bản triều. Một thiếu nữ mười mấy tuổi phải chèo chống cả Lục Phiến môn, e rằng không phải câu chuyện nhẹ nhõm gì.

"Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ không chết. Tối thiểu hôm nay không chết được."

"Chỉ biết ba hoa."

Thẩm lão đại cất kiếm vào vỏ, nhìn ta thật lâu, nói một câu: "Bảo trọng." Sau đó, nàng mới chậm rãi quay người rời đi.

Ta có chút phức tạp nhìn bóng lưng Thẩm lão đại cùng Phục Tượng đang đứng bên cạnh, có cảm giác hoang đường. Thẩm lão đại cho rằng Phục Tượng là Hắc Phong Thập Tam Dực, sợ ta bị đánh chết. Phục Tượng cho rằng ta yêu Thẩm lão đại, nàng là tới cứu ta. Mà ta thì chỉ không muốn bị hoàng thượng phát hiện thân phận mà thôi.

Bông tuyết chậm rãi rơi xuống, dường như vì vậy mà lòng ta trở nên trong sáng.

Sự tình phức tạp vượt quá tưởng tượng của ta. Rốt cuộc là ai làm ra tất cả những chuyện này.

Ta không tự chủ nhìn về phía ngự tọa, tai cũng không nhịn được dựng thẳng lên.

Từng câu đối thoại của Tranh vương cùng hoàng thượng truyền vào trong tai ta, hoàng thượng cùng Tranh vương đều có chuyện không biết, nhưng trong mắt của ta mọi thứ lại rất rõ ràng. Mà bởi vì có thông tin của bọn hắn, chuyện đám người Phục Tượng muốn làm, bây giờ xem ra không thể rõ ràng hơn được nữa.

Ta nhìn Phục Tượng, im lặng làm khẩu hình: "Các ngươi muốn biến thiên?"

Phục Tượng đọc hiểu môi ngữ của ta, hơi giật mình nói: "Minh bảo chủ thật tinh tế. Vẫn bị ngươi nhìn ra."

"Nhưng ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi không giết ta?"

"Gương mặt cùng thân thể của ngài, sau này tại hạ muốn mượn dùng."

Thì ra là thế, vậy tất cả đã rõ ràng. Nếu uy hiếp của ta với bọn hắn lớn như thế, Phục Tượng có thể thống hạ sát thủ ngay sau khi ta trúng chưởng. Thế nhưng hắn không làm vậy. Nguyên nhân phía sau ta vẫn nghĩ không ra, nhưng kết hợp với chuyện Minh Đồ mưu tính nhúng chàm võ lâm Giang Nam thì ta đã hiểu. Với dịch dung thuật cùng dịch cốt thuật thần kỳ, bọn hắn có thể dùng thân thể để chiếm lấy thân phận của ta. Lại thông qua Dạ La bảo cùng ám sát thuật xuất thần nhập hóa, dần dần vươn ma trảo vào võ lâm Giang Nam.

"Chỉ là võ công ngài quá cao, lão phu đành phải lấy chưởng lực kích choáng ngài lần nữa, phòng ngừa ngài phá hoại kế hoạch của chúng ta."

"Cũng đúng, chuyện rơi đầu, dễ dàng sao?"

"Ngài có thể thông cảm là tốt rồi!"

Hai chúng ta đều cười một tiếng, bầu không khí trên lôi đài như miếng băng mỏng.

"Một vấn đề cuối cùng." Chân khí trong cơ thể ta đình chỉ vận hành, thanh khí bốc lên mặt, lại biến thành dáng vẻ ban nãy, "Các ngươi mưu toan biến thiên, đương kim thiên tử cũng không phải nhân vật dễ đối phó, có thể thành công sao?"

'Mạnh Giang Nam', hoặc là sát thủ Phục Tượng, nở nụ cười thành thật duy nhất.

"Người Minh Đồ, thì sợ gì thiên?"

Đây là câu nói sau cùng của chúng ta.

Màn này ta không thấy được, sau này nghe nói là rất thảm.

Phục Tượng bỗng nhiên bước ra một bước, chân đạp rất mạnh, ngay cả lôi đài cứng rắn vô cùng cũng bị in một dấu chân thật sâu. Hắn thôn nạp thổ tức, chưởng hóa thiên lôi, hung hăng đánh lên người ta, vang to một tiếng, ta như bị sét đánh, bay ra khỏi lôi đài. Ta như con hạc giấy đứt dây, đâm vào tường cũng không dừng lại.

Thẩm Y Nhân vừa bước xuống lôi đài, trong hoa tuyết đầy trời, một điểm đỏ ấm áp đột nhiên bắn lên khuôn mặt như bạch ngọc của nàng. Hoàn toàn tương phản với tuyết tinh băng lãnh. Nàng đưa tay ra lau nhè nhẹ, đến khi thấy rõ màu đỏ trên tay là máu không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng động tác thong thả dọa người.

[Ta gọi Minh Phi Chân, từ hôm nay trở đi muốn trung quân ái quốc, đền đáp triều đình, cương quyết làm thuộc hạ tốt của phó tổng đốc, chào lão đại!]

[Lão đại! Ăn lê không? ]

[Lão đại, mấy công văn này ta đọc thay ngươi một nửa, ngươi đi ngủ sớm đi ]

[ Ân. . . Bây giờ ta không tiện đứng dậy, phiền lão đại ngài lần sau đừng mặc thấp ngực được không. . . ]

[ Bởi vì ngươi ngốc, ngươi sẽ vì công đạo mà phấn đấu quên mình, cho nên ta muốn lưu lại bên người ngươi ]

[ Ta nghỉ ngơi làm gì? Lão đại, ngươi có biết thần sắc của ngươi lúc bận rộn rất đẹp không ? Ta không nhìn chẳng phải lãng phí sao? ]

Từng màn từng màn hồi ức hòa vào trong gió tuyết hiện lên trước mắt Thẩm Y Nhân.

"Phi Chân. . . Tên lừa đảo nhà ngươi. . ."

Thẩm Y Nhân quay người lại, huyết châu bay đi, trong mắt tràn đầy sát cơ doạ người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Quang Anh Luong
14 Tháng ba, 2019 21:08
bác thớt lại ăn bệnh rồi ah?? :/
Quang Anh Luong
14 Tháng ba, 2019 18:22
Wtf? :) ? Tìm giết?
Hoaqin
13 Tháng ba, 2019 23:17
Thiên Hồ đang đi tìm main
Quang Anh Luong
13 Tháng ba, 2019 22:31
Rồi, thế sao nghe bảo lại sắp pk Thiên Hồ rồi? Hồi nhanh thế?
Hoaqin
13 Tháng ba, 2019 20:58
Lần này là lết theo nghĩa đen mà, bò ra khỏi cửa luôn đó =))
Quang Anh Luong
13 Tháng ba, 2019 20:52
Còn sống là không cần lo :)) Thần thông chi cảnh chỉ cần còn một hơi thở vẫn có thể tiếp tục, thậm chí mạnh hơn, huống chi đây còn là lão Phi Chân nữa :))
Hoaqin
13 Tháng ba, 2019 19:07
Trọng thương gần chết mà
Quang Anh Luong
11 Tháng ba, 2019 21:39
mà vẫn oánh không lại? Uầy... Căng cực =)))
Hoaqin
11 Tháng ba, 2019 21:37
Tất nhiên là có =))
Quang Anh Luong
11 Tháng ba, 2019 20:11
mà lão Phi Chân có bật mode mắt đỏ lên không? =)))
Quang Anh Luong
10 Tháng ba, 2019 19:58
oánh với đệ nhất lục hung thì thế được rồi =)) Người ta tuổi gần vạn năm rồi, ông mới 28 =)) thắng luôn thì hơi điêu
Hoaqin
10 Tháng ba, 2019 19:07
Đánh nhau mệt quá lăn ra ngủ thôi
Quang Anh Luong
10 Tháng ba, 2019 14:14
thế sao hiện tại cả ổng cùng con rồng lăn ra ngủ là sao? :v
Hoaqin
10 Tháng ba, 2019 12:38
Chơi đểu đội Vân Thiên cung với support hoàng thượng =))
Quang Anh Luong
10 Tháng ba, 2019 12:13
ổng làm cái quái gì mà oánh nhau với Bàn Cổ vậy? :v
Hoaqin
10 Tháng ba, 2019 12:12
Main chuẩn bị pk Thiên Hồ rồi =))
Hoaqin
10 Tháng ba, 2019 10:58
Ý là chương mới nhất Main trọng thương nằm thở, Bàn Cổ thì ngủ khò khò
Quang Anh Luong
09 Tháng ba, 2019 23:59
hiện tại? Nó lúc này với lúc bác đọc khác gì nhau? :/
Hoaqin
09 Tháng ba, 2019 21:10
Đánh cho nó ngủ là được rồi =))
Zhang Xiao Fan
09 Tháng ba, 2019 10:25
MPC hiện tại đánh vẫn không lại Bàn Cổ nhé
fatelod
08 Tháng ba, 2019 16:29
lục hung là quái thú, main sợ bọn kia dùng sức mạnh của lục hung làm hại thế gian :v
Hoaqin
08 Tháng ba, 2019 15:44
lục hung là quái, main nào muốn bảo vệ
Quang Anh Luong
07 Tháng ba, 2019 22:49
bác ad cho em hỏi lục hung là người hay quái vậy? Tại sao lão Phi Chân kiểu muốn bảo vệ lục hung ấy? :/
fatelod
07 Tháng ba, 2019 08:06
main với sư phụ chắc bị gái hành :v Thái sư phụ thì vô địch rồi
Hoaqin
06 Tháng ba, 2019 23:03
Bị hành hồi còn trẻ trâu thôi =))
BÌNH LUẬN FACEBOOK