Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận hỗn chiến trên đường phố, kỳ thực sớm đã ngã ngũ.

Mã Thần hội chỉ mang đến ba mươi người, tuy thân thủ thoăn thoắt, nhưng một chọi một còn không bì kịp võ sĩ triều đình. Thực lực của võ sĩ triều đình theo hoàng đế đi tuần quả thật không yếu, giao thủ với những người này đều lấy một địch hai. Rất nhanh đã áp đảo bọn hắn.

Về phần mập mạp Tiền gia và Trà Hồ trang, tuy mang đến nhiều người, nhưng không ngờ người ủng hộ Dạ La bảo chủ nhiều hơn.

Lần này, sợ rằng có mười lăm mười sáu môn phái tới tặng quà cho Minh Phi Chân, mỗi một đội nhân mã có ít nhất ba mươi người. Cả đám cùng nhau tiến lên, kết quả không nói cũng hiểu.

Hơn nữa, hình như mập mạp Tiền gia và quản sự Trà Hồ trang chuyên quyền độc đoán trong lần hành động này, thủ hạ đi theo căn bản không rõ ràng chi tiết, tưởng rằng đến tặng lễ cho đại nhân vật, hoàn toàn không có chiến ý, cũng không thể phối hợp với bọn hắn. Cho nên trận chiến này không duy trì quá lâu.

Thủ hạ của người cao gầy họ Vương tuy ít, nhưng đa số hung ác, tìm đúng cơ hội bổ Lữ Dao Cầm một đao.

Lữ Dao Cầm tuy biết võ nghệ, nhưng chưa bao giờ động thủ với người, bị một đao này dọa cho ngây dại, mắt thấy người kia sắp đắc thủ.

“Cẩu tặc lớn mật! Cút ngay cho ta!”

Không ngờ nửa đường một hoàng đế nhảy ra!

Hoàng thượng đi lên một chưởng, bổ cho người kia phun máu tươi, bay ra hơn hai trượng. Sau đó hai tay vòng tay, động thân che cho Lữ cô nương, hòa ái nói: “Lữ cô nương, không việc gì chứ?”

“Nô, nô gia......”

Lữ Dao Cầm vừa mười chín tuổi, chính là hòn ngọc quý trên tay Thuần Dương tử —— người đứng đầu Gia Hưng Túy Bát Tiên. Túy Bát Tiên cũng là nhân vật võ lâm hoành hành một vùng Gia Hưng, thế lực rất lớn. Bởi vậy, Lữ Dao Cầm không tiếp xúc với nhiều nam tử từ nhỏ, bây giờ đứng sát với đại thúc oai hùng tuấn lãng này. Thân thể mềm mại nương tựa vào thân thể cứng rắn như sắt của đối phương, da thịt dồn nén hơi biến hình, chỉ cảm thấy nóng rực bỏng người. Hoàng thượng vận công đuổi địch, đương nhiên đề chân khí. Lữ Dao Cầm cảm thấy khí khái nam tử nồng đậm của đối phương áp sát, bất giác tim đập rộn lên, hai má ửng đỏ.

Nhưng hoàng thượng không nhận ra dị dạng của con gái người ta, bản thân đánh rất hăng hái, rất nhiều năm không uy phong như vậy. Trong tay hắn, Lục Hợp Quyền võ lâm thường dùng có uy lực cực lớn, đánh cho những người này chết đi sống lại, mới phun ra ác khí mấy ngày nay!

Hoàng thượng đánh xong mấy người, thầm nghĩ: Chung quy chuyện này vẫn do Lạc Kiếm sơn trang, dù sao phải biết rõ toàn bộ sự tình.

“Long Tại Thiên, bảo vệ bên ngoài, ta nói chuyện với cô nương trong xe.”

Long Tại Thiên nói: “Vâng, ngài yên tâm vào làm việc! Ở đây có ta nhìn, con ruồi cũng không vào được!”

Dứt lời hoàng thượng bèn kéo Lữ Dao Cầm vào toa xe.

Người nói vô ý, người nghe hữu tâm. Hoàng thượng không nghĩ gì, Lữ Dao Cầm vừa nghe lời loạn thất bát tao của Long Tại Thiên, trái tim đã đập bất ổn.

Hơn nữa lần đầu tiên trong đời, tay nhỏ của Lữ Dao Cầm bị nam nhân ngoại trừ cha kéo. Tính cách nàng dịu dàng thuần nhu, không biết phản kháng, đành phải tùy ý nam nhân này nắm tay nhỏ trắng nõn, kéo mình vào trong xe. Cũng may đây vốn là xe lớn cho bảy người ngồi, không gian vô cùng rộng rãi, cho dù hai người nam nữ hữu biệt, cũng không có tình huống ép sát.

Sau khi kéo nàng vào, hoàng thượng lập tức thả tay, khoát tay nói: “Mời cô nương ngồi.”

Tay Lữ Dao Cầm vừa bị buông ra, lại có cảm giác thất vọng mất mát. Nàng trưởng thành tại võ lâm thế gia Giang Nam từ nhỏ, nhưng tập cầm kỳ thư họa, chính là đại gia khuê tú danh phù kỳ thực. Cuộc đời ít tiếp xúc với nam tử. Thuần Dương tử muốn nữ nhi tới tặng quà cho Minh Phi Chân, cũng là hi vọng nàng có thể quen tiếp xúc với nam tử, tốt nhất vào được mắt Dạ La bảo chủ, càng là vui như lên trời. Ai biết lại ra chuyện này.

Lữ Dao Cầm sờ tay mình, dường như hơi chờ mong vị đại thúc này lại kéo tay. Ngẫu nhiên xuân về hoa nở, tinh thần dập dờn, bất giác suy nghĩ lang quân sau này mình gả sẽ ra sao, đã đỏ bừng hai má, không dám nghĩ tiếp. Nhưng bây giờ không biết vì sao, lại có suy nghĩ lớn mật như vậy. Vừa mới phát giác, lập tức má ngọc bốc khói.

“Cô nương?”

“Hả? A, a, vâng, tiểu nữ tử thất lễ.”

Bị hoàng thượng đánh thức, Lữ Dao Cầm càng xấu hổ, vội vàng ngồi xuống.

Lữ Dao Cầm nhàn nhạt vén áo thi lễ: “Nô gia cảm ơn tiên sinh...... Không biết, tiên sinh xưng hô thế nào?”

“A, ta họ Lý, ta gọi......”

Nói đến đây lại cạn lời.

Bản danh của hoàng thượng không dùng nhiều năm, cực ít ngoại nhân biết. Nhưng dù sao sợ người hữu tâm nhớ kỹ, trong lúc vội vã còn phải nghĩ cái tên mới. Niên hiệu của trẫm là Nguyên Thánh, Nguyên Thánh......

Hai chữ Nguyên Thánh lăn qua lăn lại bên miệng, lại tự biết không thể nói ra, thế mà không nhịn được nhớ tới danh tự Minh Phi Chân đặt cho hắn.

Kỳ thực hỏi thăm danh tự của người lớn tuổi vốn đã không lễ phép, nếu hoàng thượng không đề cập tới, người tri thư đạt lý như Lữ Dao Cầm cũng sẽ không hỏi nữa. Nhưng hắn đã nói ra, Lữ Dao Cầm lại hiếu kỳ cười nói: “Tiên sinh tên là?”

“Lý, Lý, Lý......”

“Lý?”

“...... Ta gọi Lý Phương Trượng.”

“Phương Trượng?”

Lữ Dao Cầm hì hì một tiếng, hoàng thượng mắng to trong lòng: “Minh Phi Chân, đặt bừa cái tên gì a! Nếu hắn không làm đầu óc trẫm hồ đồ, trẫm cũng không đến mức đặt danh tự như thế a!

Phương Trượng không thể một mình đối mặt Lữ cô nương với danh tự này, đành phải kêu lên: “Long Tại Thiên, vào đây!”

Long Tại Thiên bên ngoài vén màn đi vào, cười hỏi: “Chủ tử, xong việc rồi? Sao nhanh như vậy a, hoàn thành chưa?”

Nói cho gương mặt xinh đẹp của Lữ Dao Cầm ửng hồng, hoàng thượng xì hắn một tiếng nói: “Cùng vào nghe Lữ cô nương nói chuyện Luyện Thần Chú Hội.” Long Tại Thiên vâng một tiếng, nhưng không dám cùng bàn với hoàng thượng, gần nửa mông ma sát trên đệm, ngồi trung bình tấn.

Hoàng thượng ho khan một tiếng: “Cô nương, đừng để ý tới gia hỏa này, ta muốn hỏi chuyện liên quan đến Luyện Thần Chú Hội. Xin ngươi cáo tri toàn bộ chuyện này cho chúng ta.”

“Chuyện này......”

Hoàng thượng bảo đảm nói.” Xin cô nương chớ sợ! Ta là tuyệt đối tin được.”

Lữ Dao Cầm nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàng thượng hồi lâu, thở sâu mấy lần, dường như cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Được, Phương Trượng tiên sinh!”

Hoàng thượng đau khổ nói như bị người đánh một quyền: “...... Có thể đừng gọi danh tự này được không......”

Long Tại Thiên nửa ngồi phi thường đứng đắn, không bật cười chút nào, có vẻ nghiêm mặt khổ đại cừu thâm.

Nhưng Lữ Dao Cầm không nghe thấy, nghiêm túc nói: “Phương Trượng tiên sinh, kỳ thực như tiểu nữ tử vừa nói, ba tháng trước gia phụ được mời, sau đó dự định đi Luyện Thần Chú Hội, là bởi vì......”

Hoàng thượng ngắt lời nói: “Là bởi vì kiếm lô truyền thừa lâu nhất của Lạc Kiếm sơn trang, cơ hồ là thần thoại võ lâm —— Luyện Thần Chú đúng không.”

Lữ Dao Cầm kinh ngạc: “Phương Trượng tiên sinh, không ngờ ngài cũng biết Luyện Thần Chú.”

Hoàng thượng chỉ muốn nói: Có thể đừng gọi danh tự xui xẻo này không......

Long Tại Thiên vẫn phi thường đứng đắn mà ngồi trung bình tấn, không dám nói một câu, nếu không hắn sợ mình cười ngã.

Hoàng thượng nói: “Ta từng thấy vật này lúc còn trẻ, lửa của Luyện Thần Chú này cực kỳ bất phàm, hiếm thấy nhất là có thể rèn luyện kiếm tâm kiếm đảm, quả thật là thần vật. Tuy ta không thông đúc binh pháp, cũng phi thường ngưỡng mộ.”

“Bây giờ tiên sinh cũng không quá già.” Không biết vì sao Lữ Dao Cầm chỉ phản bác điểm này, rồi lại nói: “Thiếp mời của Luyện Thần Chú Hội viết rõ, Lạc Kiếm sơn trang tụ tập mười năm chi công, muốn đúc một thanh thần binh lợi khí hiếm thấy. Nhưng thiếu khuyết binh tâm và binh đảm cực kỳ trọng yếu, sắt thường dễ tìm, binh tâm binh đảm lại là vật hãn hữu, không thể tìm được từ tài liệu thiên nhiên.”

Hoàng thượng gật đầu nói: “Long Tại Thiên, ngươi thấy chuyện này thế nào?”

Long Tại Thiên hắng giọng: “Theo thuộc hạ biết, binh tâm còn có thể bồi dưỡng từ thiên địa, nhưng binh đảm không thể dưỡng thành nếu kiếm thủ không tử đấu. Phàm khí với thần binh, có thể nhìn ra chênh lệch từ hai vật này. Lời của Lạc Kiếm sơn trang không phải không có lý. Nhưng chuyện này có gì liên quan đến Luyện Thần Chú Hội?”

Lữ Dao Cầm nói: “Chuyện này quấy nhiễu Lạc Kiếm sơn trang hồi lâu, bọn hắn thử nhiều năm, tự vấn không thể dưỡng thành, cho nên muốn võ lâm đồng đạo giúp đỡ. Nếu có thể giúp bọn hắn tìm được binh đảm và binh tâm thích hợp nhất, sẽ có thù lao hậu hĩnh.”

Hoàng thượng cau mày nói: “Chuyện này nhờ giúp đỡ thế nào? Vũ khí có binh tâm binh đảm đều là lợi khí cùng một thể với chủ nhân. Đây không phải vấn đề ai giỏi ai kém, như thân thể của võ giả, người có thể đổi một vũ khí lợi hại hơn, nhưng há có thể thay đổi tay chân?”

Lữ Dao Cầm ngẩn ngơ, hơi bội phục nói: “Phương Trượng tiên sinh cao kiến, tiểu nữ tử không có kiến thức như thế, trái lại gia phụ nói không khác Phương Trượng tiên sinh mấy, cười to ba tiếng để thiếp mời sang một bên. Nhưng ngoại trừ thiếp mời, hôm đó Lạc Kiếm sơn trang còn đưa đến nhà ta một cây thanh cương kiếm chưa khai phong. Trên thiếp mời viết, thanh kiếm này chính là binh khí vừa tay Lạc Kiếm sơn trang đưa cho cha ta. Trong Lạc Kiếm sơn trang, kiếm này chỉ là trung lưu, không thể đánh đồng với đỉnh cấp lợi khí. Nếu gia phụ muốn kiến thức cái gì gọi là thần binh chân chính, mời mang theo nó và thiếp mời đi gặp.”

Long Tại Thiên ôm tay nói: “Vậy mà tặng binh khí vừa tay cho người ta? Đây chính là chuyện lạ.”

Phải biết trên giang hồ, binh khí vừa tay của nhân vật thành danh không chỉ là lợi khí, cũng cần rất phù hợp với võ công bản thân. Không nói những chuyện khác, chỉ một điểm nặng nhẹ, hai người tu tập cùng một môn võ công, thể trạng lực tay chưa hẳn tương đồng. Một hán tử nặng một trăm cân với một hán tử hai trăm cân, cho dù luyện võ công giống nhau, kiếm sử dụng cũng không giống. Mà nhân vật thành danh trên giang hồ chân chính, sớm đã có vũ khí thành danh của mình.

Rốt cuộc Lạc Kiếm sơn trang cuồng vọng cỡ nào, lại dám nói tặng một thanh binh khí vừa tay cho người.

“Gia phụ tự xưng Thuần Dương tử, Thiên Dương kiếm pháp nổi tiếng trên giang hồ, danh xưng kiếm pháp đệ nhất Gia Hưng......” Nói đến đây, bỗng nhiên nghĩ đến người ngồi đối diện cũng là võ học đại hành gia. Nàng không nghĩ ngợi đã nói ra miệng, như thế có vẻ mèo khen mèo dài đuôi. Bỗng cảm thấy hơi xấu hổ tại với ngoại hiệu của phụ thân, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Hoàng thượng nhìn ra nàng xấu hổ, đột nhiên cười nói: “Thuần Dương tử đại hiệp đích thực là kiếm khách Giang Nam ít có. Trong toàn bộ Giang Nam cũng xếp top 6, chỉ nói là đệ nhất Gia Hưng, cũng hợp tình hợp lý.”

Long Tại Thiên lại tranh cãi trong lòng: Quan chủ, phó quan chủ của Lư Sơn kiếm quan, đại thống lĩnh của chúng ta, Nhạn Thập Tam, lão trang chủ Lạc Kiếm sơn trang, Lai quốc sư. Tốt, top 6 không có, ừm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Đỗ Tiến Hưng
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi Truyện này có hậu cung ko vậy ?
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi. Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
Quang Anh Luong
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
minh1912
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
Quang Anh Luong
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
Quang Anh Luong
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
Hoaqin
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung Ít nhất cũng 4 vợ
minh1912
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
minh1912
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
Quang Anh Luong
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
Hoaqin
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =)) Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi Chỉ hi vọng con tác không drop
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
Hoaqin
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
Quang Anh Luong
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
Quang Anh Luong
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK