Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Kim Vương Tôn, sau khi bị đánh ngã vẫn nằm trong viện, muốn đứng dậy nhiều lần nhưng không có kết quả. Bất kể làm thế nào, chỉ cần hơi động chân khí lập tức toàn thân rơi vào trạng thái tê liệt. Kim Vương Tôn nằm trên mặt đất chửi mẹ, đương nhiên mắng mẹ tên vương bát đản rời đi lúc nãy.

"Lần thứ hai. . . Đây là lần thứ hai, cẩu nương dưỡng. . . Để bản công tử gặp lại ngươi, thiên đao vạn quả giết ngươi!"

Kim Vương Tôn sớm đã không quan tâm tu dưỡng cấp bậc lễ nghĩa, một mực nằm trên mặt đất tức giận, mắng Minh Phi Chân ngàn vạn lần. Trong tiếng mắng hung ác, dường như hắn cởi áo ngoài giang hồ đại hào Kim Ngân tông chủ, lại trở thành Kim công tử chẳng làm nên trò trống gì.

Nhân sinh Kim Vương Tôn không thể nói là thuận buồm xuôi gió. Mẹ hắn mất sớm, được Kim lão tông chủ một tay nuôi nấng. Kim lão tông chủ chưởng quản một tông phái giang hồ to như vậy, còn đồng thời là một trong tam đại thương hào thiên hạ, mỗi ngày bận rộn nhưng vẫn không quên mang Kim Vương Tôn bên người, để nghiêm khắc quản giáo.

Kim Ngân tông thương nhân lập nghiệp, coi trọng lợi ích thực tế, đoàn kết, tình nghĩa vĩnh viễn không trọng yếu bằng lợi ích. Bởi vậy không ngày nào không lục đục với nhau, nội bộ y hệt một giang hồ nhỏ. Lúc còn nhỏ Kim Vương Tôn đã học được cường giả xưng vương. Mà hắn biết mình không phải cường giả, càng không tốn bao nhiêu thời gian.

Xa nhớ nhiều năm trước, đó là một hoạt động long trọng Bạch Vương thất quan chủ trì, mời hào kiệt khắp Giang Nam, cũng dẫn theo tử đệ đời thứ hai của nhà mình đến. Trong bữa tiệc trò chuyện vui vẻ, chén trù giao thoa, rất là sảng khoái.

Không bao lâu đã có người đề nghị, không bằng để tiểu đệ tử nhà mình hạ tràng đấu võ. Mọi người hô to ý kiến hay, bèn phân tổ bọn nhỏ theo tuổi tác, lần lượt luận võ biểu diễn. Trong bữa tiệc rất nhiều hài đồng, tuổi tác giống Kim Vương Tôn cũng không phải số ít.

Lúc ấy, Kim Vương Tôn chỉ có chín tuổi cũng diễn luyện Kim Ngân Thác Thủ cha hắn thân truyền cho. Hắn thiên tư thông minh, luyện công cũng vững chắc, phần lớn hài tử cùng lứa đều không phải địch thủ. Bởi vậy trận nào cũng thắng.

Nhiều hào kiệt trên ghế lấy lòng Kim lão tông chủ: "Hổ phụ không khuyển tử!" Kim Vương Tôn vốn dương dương đắc ý.

Kim tông chủ lại từ chối nói: "Khuyển nhi nỏ cùn, chỉ biết bỏ chút sức mọn. Sao hơn được anh tài tử đệ chư vị điều giáo ra?"

Lời này vốn là từ ngữ khiêm tốn, Kim Vương Tôn lại lưu ý, lập tức lớn tiếng nói: "Mọi người đều nói ta không phải khuyển nhi, sao cha lại hồ đồ như vậy, nhất định phải thừa nhận. Ta là khuyển nhi, ngươi là cái gì a?" Dẫn tới một trận cười vang trong bữa tiệc, một đám hiệp khách suýt nữa cười lệch miệng, Kim lão tông chủ lại càng mất mặt. Không ngừng trừng mắt nhìn hùng hài tử này.

Đây vốn chỉ là một hồi nháo kịch hằng ngày, trở về Kim lão tông chủ trừng trị hắn một phen là được.

Nhưng sau đó, bỗng nhiên có nhiễu loạn trong bữa tiệc, cũng không biết lưu manh nơi nào đến, gan chó to như vậy, dám tới chỗ như thế dương oai. Kẻ xấu kia biết không địch lại đông đảo cao thủ, bèn đưa tay bắt hài tử.

Đám trẻ con chạy tới chỗ người lớn nhà mình, chỉ có Kim Vương Tôn cực kỳ tin tưởng thực lực bản thân, vậy mà đứng tại chỗ muốn đối đầu với kẻ xấu.

Một cách tự nhiên, Kim Vương Tôn bị đánh đập một trận.

Lúc ấy Kim Vương Tôn mất mặt lớn tiếng kêu cứu, kẻ xấu kia tâm hoảng ý loạn liều mạng tát mặt hắn, đánh cho khóe miệng hắn đổ máu, hai gò má sưng phù. Lúc ấy Kim Vương Tôn thấy hai cảnh tượng.

Một là phụ thân của mình, đứng đằng xa, che chở một hài tử không lớn hơn hắn. Sắc mặt đầy lo lắng. . . Mà nhìn hài tử trong ngực mình. Ngươi còn là cha ta không! Mau tới cứu ta a!

Một cảnh tượng khác, thì khiến Kim Vương Tôn rất rung động. Trên ghế có một nữ hiệp, một nữ tử cầm trường đao, một đao tàn nhẫn vô tình chém thẳng vào mặt kẻ xấu! Ngay cả suy nghĩ dùng Kim Vương Tôn để đỡ cũng chưa xuất hiện, kẻ xấu kia đã rụt tay rút vũ khí ngăn cản. Nhưng không chịu được bao lâu dưới tay nữ hiệp này, đã bị một đao đánh chết.

Sau đó cảm tạ vị nữ hiệp này thế nào, Kim Vương Tôn cũng không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ vị nữ hiệp này rất đẹp, còn có đao của nàng, rất mạnh.

Về đến nhà, chuyện thứ nhất Kim Vương Tôn làm chính là vấn trách cha mình vì sao không cứu hắn.

Kim lão tông chủ khó xử nói: "Cha đứa bé kia là khách hàng lớn của nhà ta, cha muốn buôn bán với bọn hắn. Ngươi thứ lỗi được không?"

Thế mà là lý do này!

Từ đó hắn yêu luyện đao. Yêu sâu sắc, yêu không thể tự kềm chế.

Mỗi ngày hắn đều luyện năm canh giờ, mưa gió không thay đổi, Kim Ngân tông không có đao pháp thượng giai, hắn bèn dùng Kim Ô Phệ Nguyệt quyết học từng bộ đao pháp môn phái khác. Mới có danh xưng Giang Nam Đao Vương sau này.

Nhưng bản thân Kim Vương Tôn cũng biết, Đao Vương hắn có tiếng không có miếng. Bởi vì đao thủ tốt hơn ngay bên cạnh hắn, là gia nô của hắn A Hổ. Nếu sinh ở nơi khác, có lẽ Kim Vương Tôn cũng là hào kiệt một phương, nhưng xuất thân lại làm khởi điểm của hắn quá cao, khó mà đột phá.

Bởi vậy trong cuộc đời hắn, thực sự không có thành tựu gì làm hắn kiêu ngạo.

Cho đến một ngày, hắn quyết tâm khiêu chiến một đối thủ đáng sợ dương danh lập vạn , hắn gặp cơ duyên tốt nhất đời mình. Dạ La bảo tại Giang Nam vô cùng có danh khí, thậm chí cha hắn nói nếu hắn có thể đánh thắng, vậy thì hai tay dâng lên vị trí tông chủ Kim Ngân tông.

Ngày đó Dạ La bảo chủ vắng mặt, làm cho Kim Vương Tôn ngồi tại vị trí huy hoàng nhất đời hắn. Mấy tháng sau đó, hắn xuất nhập bất kỳ địa phương nào, không còn ai dám xem thường Kim Vương Tôn hắn!

Kim Vương Tôn ngồi lên vị trí tông chủ, liền muốn đao to búa lớn cải cách Kim Ngân tông. Nhưng không bao lâu sau hắn gặp đối thủ, một đối thủ ngang sức ngang tài. Trong tranh đấu với hắn, mặc dù Kim Vương Tôn rơi xuống hạ phong, nhưng chưa thua hoàn toàn. Chỉ cần hắn có thể thu được ủng hộ của triều đình trong thời gian ngắn, hắn vẫn có hi vọng.

Nhưng hôm nay, trong đình viện này, trong tình huống một người đơn thương độc mã, Kim Vương Tôn lại nếm trải hương vị khuất nhục lần nữa.

Sớm đã không biết tung tích của Kim Vương Tôn ôn nhã, hắn dùng những từ ngữ khó nghe nhất mình biết, thô tục chào hỏi mười tám đời tổ tông người kia.

Nhưng không nhắc tới hai chữ Chung Ngưng lần nào.

Hắn cũng không thấy đó là Chung Ngưng. Trái lại hắn chỉ thấy đó là một cao thủ võ lâm ngụy trang thành Chung Ngưng, nhưng lập trường khác hắn, cho nên mới đến gây sự với hắn nhiều lần.

Mà lần đầu tiên, hiển nhiên là ở quảng trường trong cung, ngày đó hắn bị đặt ngoại hiệu Kim vại lớn, lần hắn bị một chưởng vỗ vào vại.

Minh Phi Chân muốn dò xét hư thực của Kim Vương Tôn mà cố ý lưu thủ, mặc dù bị đánh không thể hoàn thủ, nhưng Kim Vương Tôn không phải không dò xét hư thực của Minh Phi Chân? Lần đầu tiên bị đập vào vại quá nhanh, bất ngờ không kịp phòng ngự, hắn chỉ có thể mơ hồ cảm thấy võ công đối phương không có gì tinh diệu, chẳng qua ỷ vào một cỗ thần lực.

Nhưng lần thứ hai này, thực sự so chiêu với Minh Phi Chân, hắn luôn đầy bụng nghi hoặc, vì sao đao pháp của mình không thi triển ra được. Bình thường chỉ cần một tước bên trái, một câu bên phải , lại hồi phong tảo đãng, tự nhiên nước chảy thành sông, đánh cho đối phương đại bại. Nhưng đối đầu với Minh Phi Chân, đối phương căn bản không quản mình ra chiêu gì, không tiếp chiêu cũng không ứng chiêu, tiện tay quét tới một côn, kình phong mạnh mẽ đã ép hắn không thở nổi. Nếu không lập tức về thủ, chắc chắn bị một gậy gõ choáng. Vậy còn quản một tước một câu hồi phong tảo đãng gì nữa, chỉ có thành thành thật thật song đao chống chọi, cẩn thận bị nện thành chuột đất thịt muối. Kim Vương Tôn so vô số chiêu với Minh Phi Chân, nhưng trong lòng hắn, chưa từng xuất hiện bốn chữ đại xảo bất công. Trái lại vẫn cảm thấy Minh Phi Chân dựa vào một cỗ khí lực ngu ngốc, gợi lên cái bóng của cao thủ lao vùn vụt mà hắn gặp trong cung ngày đó.

Sau đó hỏi Minh Phi Chân nhiều lần, chỉ thấy hắn trả lời quanh co, câu đáp câu không.

Huống chi Chung Ngưng chẳng qua là hái hoa đạo tặc, chỉ là mặt hàng hạ cửu lưu, coi như võ công hắn tinh cường, mạnh đến tình trạng có thể đánh bại mình liên thủ với A Hổ. Nhưng chuyện này có lợi gì cho hắn. Một tên hái hoa tặc như hắn, đắc tội tông chủ Bạch Vương thất quan chỉ có thể dẫn tới phiền toái vô cùng vô tận.

Chỗ của Kim Vương Tôn không giấu mỹ nữ, mặc dù có soái ca, lại chính là hắn. . . Nghĩ tới đây cúc hoa Kim Vương Tôn đột nhiên mát lạnh, vội vàng nhìn xung quanh xem dâm ma còn đó không. Kinh hồn táng đảm nghĩ mà sợ, sau đó mới phát hiện do quần ma sát với mặt đất, thủng một lỗ.

Kim Vương Tôn nhiều lần an ủi mình, người kia tuyệt không phải hái hoa tặc. Huống chi ngày đó hắn phái người đánh quốc cữu, quốc trượng, người chỉ ra vị trí đám quốc cữu, cũng tên Chung Ngưng. Trên đời này, nào có chuyện trùng hợp như thế.

Kim Vương Tôn cũng không phải người ngu, liên hệ mọi chuyện, cũng hiểu ra không ít. Khẳng định người đến hôm nay cấu kết với Minh Phi Chân, nên đến đả kích mình cho hắn. Nếu không giải thích quá trình người này so chiêu với chúng ta rất mạo hiểm nhưng chưa từng hạ sát thủ, cuối cùng chỉ sờ mông mấy thị nữ nha hoàn kiểu gì.

Nhưng Kim Vương Tôn vẫn hơi nghĩ mà sợ, mặc dù gia hỏa này không phải là Chung Ngưng, nhưng ai biết hắn có thích nam sắc không: Vạn hạnh là thằng ranh con kia vẫn sợ công chúa a, nếu không chúng ta sẽ tao ương.

Nghĩ tới đây sinh ra mơ ước không giải thích được với lực uy hiếp của công chúa bản triều. Nhất là Hồng Trang công chúa, nàng. . . Biết dùng đao, hơn nữa yêu đao, thích đao như mạng. Kim Vương Tôn có thể nhìn ra đao pháp công chúa cực kì cao minh. Đây quả thực là một đôi trời đất tạo nên với mình.

Kim Vương Tôn còn đang phân tích, lại nghe có tiếng bước chân tới gần. Mới nhớ ra hôm nay Tĩnh An công chúa điện hạ tới chơi, mình như thế này quá thất lễ, nhưng không dậy nổi a.

Ngẩng đầu lên, trông thấy người đến không phải công chúa mỹ nhân yểu điệu, mà là một đám đại lão gia.

Cầm đầu chính là khuôn mặt cũ trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ, Long Tại Thiên Long phó thống lĩnh. Sau khi bị giáng chức, hắn không còn là thống lĩnh, nhưng rốt cuộc là Tiềm Long Thập Thất Sĩ, có tư cách dẫn đầu cấm quân. Đây không phải vì hộ phượng giá, mà là nghe thấy trong phủ có động tĩnh lập tức mang binh vọt vào.

"A nha? Kim công tử, nằm trên mặt đất làm gì, quá có nhã hứng a?" Long Tại Thiên phát hiện Kim Vương Tôn trên mặt đất, không nhịn được trêu chọc hai câu: "Đang học chuột đất à? Ta nói chuẩn phò mã gia, lần đầu ngài chui vào vại ở vườn hoa, lần này đào động dưới gốc cây, lần sau sẽ không đào hố trong hồ nước chứ?"

Kim Vương Tôn vốn đang giận dữ, cả giận nói: "Ta đào hố làm gì!"

"Vậy ngươi chui vào vại làm gì a?" Long Tại Thiên cười nói: "Nếu ta biết ngươi làm gì, ta còn phải hỏi sao?"

"Ít nói lời vô ích! Điện hạ đâu?"

Long Tại Thiên không có cảm tình gì với Kim Vương Tôn, khinh bỉ nói: "Ngươi ăn mặc như vậy, điện hạ có thể gặp ngươi sao? Điện hạ mệnh ta đào ngươi từ trong đất ra, nhân lúc còn tươi đưa qua cho lão nhân gia nàng. Tới đi, đại huynh đệ, đừng để công chúa đợi lâu."

Trong tiếng hét thảm kêu đau của Kim Vương Tôn, Long Tại Thiên dửng dưng như không kéo hắn lên, thời gian ốm đau của Kim Vương Tôn còn phải tăng thêm mấy ngày.

Kim Vương Tôn bị mang tới trước mặt Tĩnh An công chúa, công chúa lẳng lặng nói: "Kim công tử, dựa theo ước định, bản cung sẽ giúp ngươi, trở thành phò mã của hoàng muội."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
18 Tháng tám, 2019 21:40
man như thằng dở hơi thừa sức ko có việc gì làm
Quang Anh Luong
17 Tháng tám, 2019 18:20
Tội lão Phi Chân :)) Vay xã hội đen còn bị chửi :)))
Quang Anh Luong
16 Tháng tám, 2019 18:46
Sankyuu :)))
Hoaqin
16 Tháng tám, 2019 11:12
Đổi tên thôi
Quang Anh Luong
16 Tháng tám, 2019 05:37
Rồi a :v nhưng đổi acc
Hieu Le
15 Tháng tám, 2019 21:50
Bún tái xuất chưa nhỉ
Quang Anh Luong
15 Tháng tám, 2019 17:49
E hèm, đồng chí vất vả rồi ( ^ω^ )
Hoaqin
15 Tháng tám, 2019 16:59
T tài trợ ảnh lão ấy mới làm Văn thì khó, tác thì viết dài, lại không có vip để bù tiền. Phát thuốc free còn lâu lão ấy mới chịu
Quang Anh Luong
15 Tháng tám, 2019 11:08
Tem :)) Mà lão làm gì mà lão Bún tự dưng đổi ý thế? Tưởng lão ấy kiên quyết không chịu dịch phần Xuân thu? :) ?
Quang Anh Luong
14 Tháng tám, 2019 15:47
Thank lão :))
Hoaqin
14 Tháng tám, 2019 10:26
Ok tí ta up cho
Quang Anh Luong
13 Tháng tám, 2019 21:22
Thank lão :)) Đọc bao lần cái truyền thuyết Lục Vương vẫn hài :))
Quang Anh Luong
13 Tháng tám, 2019 18:31
Lão Hoa up hộ ta hai tấm Tân xuân lên tr cv được không? Ta không xem được :((((
minh1912
13 Tháng tám, 2019 00:59
nói mới để ý lão tác có khi cũng viết sắc hiệp =)))
Hieu Le
12 Tháng tám, 2019 20:48
không có gì =)
Hoaqin
12 Tháng tám, 2019 19:44
Mẹ, từ truyền máu mà bẻ thành sex thú được, đến quỳ Chương 122. Long huyết
Quang Anh Luong
12 Tháng tám, 2019 17:39
Nói sao sặc mùi zâm đãng vậy? :v
Quang Anh Luong
12 Tháng tám, 2019 17:38
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
12 Tháng tám, 2019 12:15
:)))
Hieu Le
12 Tháng tám, 2019 06:45
cho xin cái chương lapx chân phụt tinh long vào Y Nhân ở bản cv đê
Hoaqin
11 Tháng tám, 2019 21:01
Cứ tính 1 suất cho Tô Tiểu Tiểu đã =))))))))))
Quang Anh Luong
11 Tháng tám, 2019 16:48
Ta thấy vẫn nên để lão Hoa dịch thì hơn :v Bác có thể xin lão ấy dịch phần Tân xuân trước, nhưng làm chậm tiến độ edit chính truyện thì cấm ai kêu =))))
Quang Anh Luong
11 Tháng tám, 2019 16:47
Ngọc Phi Diên thề đúng là khắc tinh của tiểu sư di luôn :))
Quang Anh Luong
11 Tháng tám, 2019 16:45
Là mẹ hay không còn không rõ đã tính có con rồi :))
Hoaqin
11 Tháng tám, 2019 16:27
Con mang họ mẹ có sao đâu =)))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK