Lạc Tư Mệnh không biết vì sao nghĩa huynh đột nhiên tới chơi đêm giao thừa, hốt hoảng nói: “Huynh trưởng, ngươi nói chậm thôi, mời qua bên này.”
Đôi mắt nhỏ của Lục vương híp lại, buồn cười nói: “Ngươi mới chậm thôi, đi bộ cũng vung tay vung chân. Tới tới tới, ngồi với vi huynh.”
Đừng nhìn Lục vương gia thân rộng thể mập, chung quy là long tử long tôn, thong dong rộng lượng. Tuy rằng mây xanh ngập đầu, còn dưới mái hiên nhà người ta, lại kéo ngược Lạc Tư Mệnh vào chỗ ngồi.
Lục vương cười nói: “Sao luống ca luống cuống, thở hồng hộc, không hề giống ngươi a.”
“Ờ, ta......”
Chung quy khó mà nói vừa rồi mình muốn hôn một cô nương vô tri vô giác, còn chưa thành công đã bị ngươi cắt đứt. Đành phải bịa vài câu.
“Huynh trưởng giễu cợt. Vừa rồi tiểu đệ đang...... Đang thay quần áo, nghe thấy huynh trưởng gọi đến, không dám thất lễ, cho nên hơi vội vàng.”
Lục vương nghĩ cũng đúng, nhìn mặt Lạc Tư Mệnh, đột nhiên kêu lên.
“Nói bậy!”
Lạc Tư Mệnh lắp bắp kinh hãi: “Sao, sao ta phải nói bậy?”
“Còn muốn gạt ta. Ha ha ha ha, bản vương anh minh thần võ, trước mặt chân nhân không nói láo. Tứ đệ, vừa rồi ngươi không thay quần áo.” Lục vương cười ha ha, hoàn toàn quên mục đích mình tới, “Nói đi, trong phòng ngươi có bảo bối gì, cũng không chia sẻ với ca ca.”
“Huynh trưởng, sao, sao...... Sao ngươi biết......”
Lục vương vỗ đùi: “Ta đã nói rồi, tiểu tử nhà ngươi, vừa rồi ăn gì trong phòng? Còn không thành thật khai ra.”
“Sao? Ăn gì?” Lạc Tư Mệnh không hiểu ra sao: “Nói ra thật xấu hổ, tối nay tiểu đệ còn chưa dùng cơm, không ăn gì a.”
“Hừ, kỳ quái. Lạc tứ thiếu gia của chúng ta bình thường thận trọng kỹ tính, nghĩa phụ luôn luôn khen ngươi, còn suốt ngày nói bản vương qua loa.” Vừa nói vừa vươn tay ra, lau một ít bột phấn kỳ quái màu xanh bên miệng Lạc Tư Mệnh. Ngửi thấy thơm ngọt như đường, lướt qua vỡ nát như bánh, nhìn cẩn thận...... Hình như là cặn bánh đậu xanh.
Lục vương xưa nay thích ăn bánh đậu xanh, không nhịn được lắc đầu, than thở thế phong nhật hạ nhân tâm bất cổ. Tứ đệ ta thường ngày trung thực, vậy mà hôm nay giấu đồ tốt trong phòng, không cầm ra nhấm nháp với ca ca.
Lạc Tư Mệnh vừa nhìn đã biết lai lịch của thứ này. Bột phấn này là kỳ dược của Tra chân nhân, dùng để chữa bệnh cho thụy cô nương.
Ngày đó hắn mời các vị danh y tới chữa bệnh, bốn người có ý kiến khác nhau. Ý kiến của Lạc Tư Mệnh là để bốn người này thay nhau trị liệu, biện pháp của người nào tốt hơn, cứu tỉnh được bệnh nhân thì trọng thưởng. Tra chân nhân danh xưng thần tiên sống tốn mấy ngày mới phối ra thuốc này, chẳng qua thụy cô nương mắc phải chứng chết giả, không thể nuốt xuống. Cần người có nội công thâm hậu mớm thuốc, lại dựa vào nội lực để hóa giải dược lực, nhưng cử động này làm hỏng danh tiết của nữ tử, Lạc Tư Mệnh rất khó xử.
Vừa rồi hắn ý loạn tình mê muốn dùng miệng mớm thuốc, không ngờ Lục vương kêu to bên ngoài. Xưa nay Lạc Tư Mệnh chưa từng làm loại chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng này, hắn vừa mới tiếp cận Thẩm Y Nhân đã bị dọa cho chạy ra ngoài, nhất thời quên mất trong miệng còn ngậm thuốc. Lúc này mới phát giác, nhưng trong miệng nào còn dược hoàn, vừa rồi nóng lòng sớm đã nuốt vào trong bụng.
Nghe nói thuốc này là tiên phương hồi hồn, có hiệu quả khởi tử hồi sinh, không biết thường nhân ăn có di chứng hay không. Lạc Tư Mệnh nghĩ mà sợ, nhưng lúc này cũng không để ý được.
“Huynh trưởng vội vã đến tìm tiểu đệ, không biết có chuyện gì?”
“Ôi ôi, nhìn bánh đậu xanh của ngươi, lại quên nón xanh của vi huynh!”
Lục vương mạnh mẽ vỗ đùi, thịt mỡ trên mặt cũng rung động.
“Huynh đệ, ngươi phải giúp vi huynh.” Lời này tuy không lễ độ lắm, lại rất tự nhiên, khiến Lạc Tư Mệnh cảm thấy ấm áp hơn thân nhân trong Lạc gia.
Lạc Tư Mệnh cười nói: “Nếu huynh trưởng có lệnh, trong nước đi trong nước, trong lửa đi trong lửa.”
“Tốt, chỉ cần câu này của ngươi!”
Giao tình của Lục vương gia và Lạc gia là chuyện khi hắn còn bé.
Lạc Danh và đương kim hoàng thượng là sinh tử chi giao, lúc còn trẻ hoàng thượng luôn gọi Lạc Danh là huynh. Trước đây hắn cực kỳ thích vi phục xuất tuần, lần đó dẫn tiểu Lục vương đến Lạc Kiếm sơn trang. Ngoại trừ Lục vương theo đuổi một tiểu nha hoàn của Lạc Kiếm sơn trang còn bị mặc kệ, chính là Lạc Danh nể tình cảm với hoàng thượng mà thu Lục vương làm nghĩa tử.
Lạc Danh có bốn con, ba con trai còn lại lớn tuổi hơn Lục vương, Lục vương tuy là đế vương chi tử, cũng phải gọi bọn hắn là huynh. Mà Lục vương lớn hơn Lạc Tư Mệnh một tuổi, Lạc Tư Mệnh liền gọi hắn là huynh. Bởi vì chuyện này, Lục vương qua lại mật thiết với Lạc gia từ nhỏ.
Nhưng bởi vì lo lắng Lục Long Tỏa Quốc, hoàng thượng vô ý thức quản giáo nghiêm khắc các hoàng tử, không giống từ phụ lắm. Mà Lục vương có hình thể béo phì, bởi vậy không được hoàng thượng coi trọng, hoàng vị càng không đến lượt hắn. Cho nên mẫu phi của hắn cũng không thích hắn.
Lục vương mất gửi gắm tâm linh, thế là từ nhỏ đã hiếu thuận Lạc Danh như cha ruột.
Lạc Danh vô cùng cao ngạo, tầm mắt rất cao, cũng rất thích sự tự nhiên phóng khoáng của nghĩa tử này. Tuy tình cảm nghĩa phụ tử này bắt nguồn từ sự kết hợp lợi ích của Lạc Kiếm sơn trang và triều đình, lại bất tri bất giác phát triển thành cảm tình sâu đậm chân chính.
Vốn là một dị số.
Bởi vậy Lục vương gia đối đãi Lạc Tư Mệnh còn thân mật hơn mấy huynh đệ của mình.
“Ôi ôi ôi, ngươi không biết a, tứ đệ.”
Nói ra cũng kỳ quái, bản thân hắn là tứ, Lạc Tư Mệnh cũng là tứ, lại gọi người ta là tứ đệ.
“Ta vừa thành thân không bao lâu, tiểu thiếp kia lại chạy theo người!”
Lạc tứ thiếu gia cũng giống nhân dân cả nước, hết sức rõ ràng truyền thuyết của Lục vương. Chuyện này đã sắp siêu thoát truyền thuyết, tiếp cận tầng thứ thần thoại. Chỉ cần là nữ nhân hắn coi trọng, không đến ba ngày sẽ bỏ trốn. Lạc Tư Mệnh cũng chứng kiến vô số lần, thái độ cũng từ lòng đầy căm phẫn lúc đầu trở thành bi ai sâu sắc, cho đến dở khóc dở cười bây giờ.
“Huynh trưởng, ngươi muốn tiểu đệ làm gì, nói thẳng đi.”
“Ta muốn làm gì? Bắt đôi gian phu dâm phụ đó! Minh chính điển hình! Lại nhét vào lồng heo dìm xuống nước!”
Đây lại là một truyền kỳ khác, Lục vương gia bị lục nhiều lần như vậy, nhưng đến nay chưa từng có tiền lệ bắt gian phu dâm phụ. Chuyện này tuy là lòng dạ Lục vương gia rộng lớn, to như thảo nguyên, nhưng cũng có nguyên nhân cổ quái trời xui đất khiến —— không nói rõ được cũng không tả rõ được. Tóm lại là không bắt nổi nữ nhân chạy trốn của mình, chỉ có thể giải thích là số mệnh.
“Hôm nay ta hỏi thăm rõ ràng. Kẻ bắt cóc vợ ta chính là một nhạc sĩ, bình thường thổi địch kéo đàn nhị hồ, rất là tiêu dao sung sướng. Nhất định là không làm chính sự, chỉ biết thổi tiêu, nhàn cũng nhàn ra rắm. Mưu ma chước quỷ này rơi vào đầu lão bà ta.”
Mỗi lần Lục vương bị lục, đối tượng đều không phải nhân vật tài giỏi gì. Không phải người làm vườn thì là hoa vương, không phải giáo sư tây tịch thì là đám nuôi chó nghèo, lần này là nhạc sĩ, Lạc Tư Mệnh cũng không thấy kinh ngạc.
Lục vương thở phì phì nói: “Ta hỏi thăm rõ ràng, tiểu tử kia lừa người nhưng chưa đi. Tối nay muốn biểu diễn một lần cuối cùng mới chịu rời khỏi trấn Tàm Hồ. Đợi ta tìm được đôi cẩu nam nữ này, phải nhét bọn hắn vào lồng heo dìm xuống nước. Tứ đệ, ta không mang nhiều nhân thủ. Tuy có cao thủ bên cạnh, nhưng nhân số không đủ thì uy thế không đủ. Ngươi mang theo mấy người đi bắt gian cùng ta.”
Lạc Tư Mệnh cười khổ nói: “Không thành vấn đề, nhưng hắn biểu diễn ở đâu, huynh trưởng có biết không?”
“Vậy thì không khó, sớm đã biết.”
Lục vương duỗi ra ba ngón tay ngắn mập, khoa tay nói: “Minh Ngọc lâu!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng mười, 2019 17:22
Tô Lê tank 1 hit cho thanh niên Phi Hoa, giờ đang nằm nôn máu thành lít =))
02 Tháng mười, 2019 11:03
Lão Hoa :))) Lâu lắm không gặp :))
25 Tháng chín, 2019 14:47
Tem :)))
08 Tháng chín, 2019 18:22
Không sao :))) còn nhớ là tốt rồi
08 Tháng chín, 2019 12:26
Sorry anh em, đợt này thi kỳ hè cộng thêm bảo vệ báo cáo mệt thành cún nên không up chương được
08 Tháng chín, 2019 11:44
2 chữ ‘mất phí’
03 Tháng chín, 2019 11:53
Hi truyện này đc mà sao cvt ko thấy dịch nhỉ
01 Tháng chín, 2019 23:10
Sao lần này lâu thế bác? :v Bận ah? Hay ốm cmnr? -_-
28 Tháng tám, 2019 19:17
Thank :))
28 Tháng tám, 2019 19:16
Thớt ah? Up sớm vậy? :))) truyện còn dài, giữ sức giữ sức
27 Tháng tám, 2019 22:57
Thấy bảo su phụ vs lão sư phụ ba chiêu ko làm minh phi chân đứng dậy nghe hoang mang ghê
27 Tháng tám, 2019 19:09
Thank chương mới :))
27 Tháng tám, 2019 19:09
Bác up đúng lúc ta đang ăn :v
26 Tháng tám, 2019 00:58
Chương mới chương mới :)) lão Hoa vất vả ~ ^v^
26 Tháng tám, 2019 00:57
Một chín một mười đi :v Lão đấy trông bựa bựa mà trâu bò có số má đấy :// Không cần bật Chúc chiếu u huỳnh mà vẫn oánh ngang một con lục hung mới sinh
25 Tháng tám, 2019 18:45
bộ này ai cũng hài :v
25 Tháng tám, 2019 09:56
Ko thấy thằng sư phụ nó hiện hình nhỉ nghe nhiều ghê ko biết thằng nào hơn
24 Tháng tám, 2019 20:14
Thank thớit. Cứ tưởng Ngọc Phi Diên bá thế nào mới ngang cơ được với Minh Tố Vấn. Hóa ra là do não rỗng quá nên mới thế.
24 Tháng tám, 2019 16:12
Đọc đoạn oánh Bàn Cổ phê hơn, dù không nhắc nhiều lắm
24 Tháng tám, 2019 16:12
Thank :))
23 Tháng tám, 2019 19:32
lâu lâu đọc lại khúc Mpc đánh với ABLT cuốn vl
23 Tháng tám, 2019 15:56
Thank lão Hoa :))
22 Tháng tám, 2019 18:34
Chương mới :))
21 Tháng tám, 2019 13:01
Thank thớt :)) chuẩn bị nếm thử trứng xào cà chua của Hiểu :)))
20 Tháng tám, 2019 14:26
Tem nhá :3
BÌNH LUẬN FACEBOOK