Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đều khẽ giật mình, sao Minh Phi Chân lại nổi điên?

"Xin lỗi."

Nhưng Minh Phi Chân chỉ lặp lại một câu này.

"Hai người các ngươi, đều nói xin lỗi cho ta!"

Ánh mắt Minh Phi Chân ngưng trọng, ngữ khí nghiêm túc, như công bộc chính nghĩa giữ gìn pháp luật kỷ cương, đã nhiều năm bắt giữ giang dương đại đạo không chuyện ác nào không làm, biểu tình chính nghĩa như thay trời hành đạo.

"Minh đại ca ngươi làm sao vậy... Minh đại ca, ngươi tức giận?" Trái tim Tô Hiểu đập phanh phanh, lúc đầu thật không nghĩ làm cho Minh Phi Chân không cao hứng. Nhưng mà Minh Phi Chân luôn luôn rộng lượng, không biết hôm nay dẫm lên địa lôi nào của hắn.

Ánh mắt Minh Phi Chân trầm xuống.

"Xin lỗi!"

"Được rồi được rồi!" Tô Hiểu liếc qua Bạch Liên, không tình nguyện nói: "Ta xin lỗi đây."

Bạch Liên chưa từng thấy Minh Phi Chân nghiêm túc như vậy, có chút hốt hoảng nói: "Tốt a, Minh Phi Chân, nể mặt ngươi, ta cũng nói lời xin lỗi đi."

Tô Hiểu vừa thấy ánh mắt giảo hoạt của Bạch Liên, lập tức giành nói trước: "Ta nói trước, vừa mới nói ngươi là thái giám chết bầm mũi tẹt, miệng xấu, người thấp là ta không đúng. Thật có lỗi thật có lỗi, được chưa."

"Ta mới không đúng đây." Bạch Liên đè ép lửa giận, cắn răng nói: "Vừa nói ngươi ẻo lả mắt nhỏ, tai nhỏ, ngực nhỏ! Ta thật xin lỗi!"

"Ngươi, ngươi ngươi!" Tô Hiểu chỉ vào Bạch Liên, đang muốn chế giễu lại.

Minh Phi Chân quát: "Ngậm miệng!"

Tô Hiểu bị mắng, chu miệng nhỏ kém chút khóc lên.

Minh Phi Chân lại nói: "Ai bảo các ngươi xin lỗi lẫn nhau."

Hai người liếc nhìn nhau, lại liếc mắt nhìn Minh Phi Chân đang nghiêm túc đứng đắn, như lọt vào trong sương mù nói: "Vậy ngươi bảo gì?"

"Không phải các ngươi!" Minh Phi Chân chỉ vào mặt đất, "Cũng không phải ta. Mà là ba quả lê dưới đất!"

"Quả lê?"

"A?"

Tính ra, lúc đầu Bạch tổng quản đánh rớt một quả, Tô Hiểu làm rơi một quả, vừa rồi hai người cãi nhau không biết là ai đẩy tay lại đánh rớt một quả. Ba quả lê lộc cộc lộc cộc lăn ra ngoài, bây giờ còn đang nằm trên mặt đất đây.

Thế nhưng, quả lê?

Nói nửa ngày, gia hỏa này tức giận như vậy, tưởng cái gì hóa ra là vì ba quả lê?

Tô Hiểu tức giận nói: "Cái này cũng không phải chân giò hầm tương, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì? Lại nói, ngay cả chân giò hầm tương của ngươi ta cũng từng làm đổ, ngươi cũng không trách ta a."

Minh Phi Chân vuốt ngực, phảng phất không thể nào nhớ lại đoạn quá khứ đó: Ngươi, ngươi không đề cập tới còn tốt! Ta vừa nhớ lại! Chúng ta còn chưa tính sổ sách chuyện chân giò hầm tương ! ! Ta giận ba tháng đấy!"

Tô Hiểu vô tội nói: "Nhưng chúng ta còn chưa quen nhau được ba tháng, đó là chuyện nửa tháng trước a."

Vậy đại biểu ta còn phải giận hai tháng rưỡi!" Minh Phi Chân giậm chân nói: "Cái này rất khó lý giải sao?"

"Rất khó lý giải a. Sao ngươi phải tức giận? Không phải chỉ là mấy quả lê cùng một đĩa chân giò hầm tương?"

"Chẳng qua chỉ mấy quả lê? Chẳng qua chỉ một đĩa chân giò hầm tương?" Minh Phi Chân như bị sét đánh, lùi lại ba bước, sắc mặt trắng bệch nói "Còn có thiên lý không? Đây còn là lời của con người sao! Tô Hiểu, ta nhìn lầm ngươi!"

Tô Hiểu không hiểu ra sao, trên cái đầu nhỏ toàn là nghi vấn.

"Các ngươi làm sao thế, nói cái gì...." Bạch Liên khẽ nhíu lông mày nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ kiều mị tràn đầy mê mang: "Cái gì chân giò hầm tương thịt Đông Pha? Các ngươi đang nói nấu ăn à?"

"Được rồi! Ngay cả thịt Đông Pha ngươi cũng dám khinh thường?" Minh Phi Chân vung tay lên, bi tráng nói: "Ngươi xứng với Lục Tử, Vương nhị thúc, Trương Đại Qua, Lý tiểu muội, Triệu lão tứ, Hà Hoa, Thải Bình sao!"

"Những người đó là ai vậy!"

"Đầu bếp hỏa kế Đông Pha lâu! Mấy gia hỏa phung phí của trời các ngươi."

"Ngươi cũng quá khoa trương rồi. Không phải mấy quả lê thôi sao!"

Bạch Liên lui ra phía sau một bước, nói với Tô Hiểu: "Hắn, hắn làm sao thế? Bình thường cũng như vậy sao?"

Tô Hiểu nói: "Bình thường không như vậy, thỉnh thoảng sẽ bị điên."

Đây là lần đầu tiên trong đời, hai người tận mắt nhìn thấy đồ ăn hoang tưởng.

"Tất cả câm miệng!"

Mặt Minh Phi Chân tối sầm lại, xoa xoa đôi bàn tay. Từng bước từng bước đi qua.

"Minh đại ca, ngươi, ngươi làm gì?"

"Ngươi muốn làm gì!"

Minh Phi Chân mỗi tay một người, như diều hâu vồ gà con, mỗi tay nắm tai một người, kéo hai thiếu nữ (?) qua.

Vành tai Tô Hiểu như ngọc, đầy đặn đàn hồi trơn trượt, mềm mại mịn màng, xúc cảm cực giai. Tai Bạch Liên tương đối xinh đẹp nho nhã, nhưng mà tinh xảo lung linh, tựa như cầm một tiểu nguyên bảo xảo đoạt thiên công, phân lượng vừa vặn. Minh Phi Chân không làm đau các nàng, chỉ là dùng nội lực âm nhu kéo hai người tới, dưới sự ma sát của chân khí, tựa như có người không ngừng thổi nhiệt khí bên tai các nàng. Cả người tê tê dại dại, đã hơi ngưa ngứa.

"Đừng đừng! Ta sai rồi, đừng kéo tai ta."

"Buồn quá! Ai nha đừng kéo như thế, không thoải mái!"

Nhưng cảm giác lúc đầu, biến đổi trong chớp mắt, hai người đồng thời cảm thấy dường như tai sắp đứt.

Hai tay Minh Phi Chân đột nhiên như hai thanh áp đao, đặt lên trên hai chiếc tai nhỏ trắng như tuyết, phảng phất tùy thời có thể một đao chém đứt. Đây là bởi vì lúc này Minh Phi Chân chuyển đổi hình thái chân khí, chân khí sắc bén như đao, ẩn mà không phát. Thế nhưng hai người lại đồng thời cảm nhận được hàn ý như có lợi khí sắc bén đặt bên tai.

Trong lòng Tô Hiểu cùng Bạch Liên nhảy dựng.

"Đừng, đừng mà! Ta sợ đau!"

"Ngươi đặt cái gì bên tai ta, Minh Phi Chân! Ngươi thả ta ra!"

Thế nhưng sau một khắc, chân khí lại thành mềm mại. Tựa như hai dòng nước ấm, thuận tai chảy vào thể nội. Thân thể hai người đồng thời mềm nhũn, cả người phát run, càng về sau ngay cả tiếng nói cũng nhỏ như muỗi vằn, dưới cổ bắt đầu nổi lên một mảnh mềm đỏ trơn bóng. Toàn thân đều tê dại kiều nhuyễn, như có vô số bàn tay vuốt ve ấn nặn trên người.

"A. . . Đừng, tai, tai thật mềm. . ."

"Ngươi cái tên, cái tên dã man. . . Ma quỷ. . ."

Hai người thở nhẹ nhàng, cảm thấy dòng nước ấm trên lỗ tai đột nhiên mạnh lên. Không khỏi anh một tiếng cắn chặt hàm răng, toàn thân phát run, một giọt mồ hôi nhỏ từ trên trán trượt xuống gò má mềm mại trắng như tuyết, lướt qua chiếc cổ hồng hào, dần dần đến xương quai xanh hồng phấn, đi qua chỗ cao điểm mềm mại ở dưới sâu tạo thành một lớp mồ hôi tinh mịn. Ở chỗ sâu nhất mới biết được nguyên lai y phục hai người đã bị mồ hôi làm ướt không ít, có thể mơ hồ thấy được phần lưng trắng như tuyết.

Đến khi tai hai người, bị đại thủ ghê tởm kia vuốt ve vân vê không còn hình dáng.

Minh Phi Chân mới nói: "Tiếp theo, ta lại kéo lỗ tai a." Chân khí lại biến hóa lần nữa, thành hình thái sắc bén. Hai người đều cảm thấy Minh Phi Chân đang cầm tiểu đao gì đó kề bên tai mình.

Hai người bọn họ đều lộ ra biểu tình sợ hãi.

Vừa muốn nói, lại phát giác thân thể của mình nhu nhược khó mà nói được đôi câu vài lời.

Minh Phi Chân nghĩa chính từ nghiêm nói: "Xin lỗi quả lê cho ta!"

Hai người liều mạng nặn ra khí lực hô.

"Đúng, thật xin lỗi! ! Quả lê ta sai rồi! Minh đại ca! Đừng bóp ta."

"Ôi ôi ôi ôi, ta sai rồi! Đừng bóp tai ta mà! Quả lê thật xin lỗi!"

"Thế còn tạm được."

Minh Phi Chân thả tay, hai người như bị rút đi sức lực cùng xương lưng, gập cả người xuống, ngã trên mặt đất. Nếu không phải lưng hai người còn có thể dựa vào nhau thì đã ngủ thiếp đi.

"Hai người các ngươi, tỉnh lại tỉnh lại cho ta!"

Minh Phi Chân bỏ lại câu nói này, thả hai người lúc nãy còn ồn ào không tách ra được xuống, nhanh chân bước đi.

Chỉ để lại hai tiểu mỹ nhân không có ngôn ngữ, không có khí lực.

Cũng không biết qua bao lâu.

Tô Hiểu khôi phục chút khí lực, bỗng nhiên nói: ". . . Đều, đều tại ngươi đập quả lê của Minh đại ca."

Bạch Liên nghe xong liền tức giận: "Là ngươi đập!"

"Ta chỉ đập một cái."

"Ta cũng chỉ đập một cái."

"Ài! Ngươi người này, sao dám làm lại không dám nhận!" Bạch Liên sưng mặt lên, "Quả lê thứ ba là ngươi đánh rớt a."

"Thế nào lại là ta!" Tô Hiểu kêu lên như thiên khuất, "Quả lê đó ngay cả chạm ta cũng không chạm. Xưa nay ta không nói dối đâu."

"Ngươi thật không đụng? Vậy sẽ là. . ."

Tô Hiểu cùng Bạch Liên ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên giật mình, đồng thời mở miệng.

"Minh Phi Chân đâu?"

"Minh đại ca đâu?"

A, không đúng, Minh Phi Chân (Minh đại ca) đây là muốn chuồn đi a!

Hai kiều kiều thiếu nữ đồng thời hô.

"Tên hỗn đản kia! !"

* * * * * * * * * * * * * * * *

Ta vừa qua cửa thành lập tức chạy đi. Bởi vì bình thường ta trông coi tiểu Nam môn cho nên lệnh bài có thể đi thẳng vào nội hoàng thành, không cần phải đi Kính Sự phòng xin chỉ thị như đám Đường Dịch.

Ta chạy như gió vào đại quảng trường nội hoàng thành, hội hợp với Đường Dịch. Vở kịch này cũng sắp bắt đầu. Làm sao có thể thiếu ta đây?

Trên đại quảng trường nội hoàng thành, xây bốn đài cao, nơi xa còn có một tòa đài cao hơn. Phía trên thiết lập hơn hai mươi chỗ ngồi, vị trí ở chính giữa có hai tọa ỷ một long một phượng, hiển nhiên là lưu cho hoàng thượng hoàng hậu. Xung quanh chỗ ngồi, không cần phải nói cũng biết là cho nhân viên hoàng tộc.

Thành viên hoàng thất tại kinh không nhiều, đơn giản chỉ có hai vị vương gia, mấy vị hoàng phi, tiếp theo dĩ nhiên chính là đám công chúa.

Lúc này còn sớm, còn chưa có bao nhiêu người tới. Tuyển thủ tham gia vòng chung kết, ngoại trừ Tô Hiểu cùng ta đều đã đến đông đủ.

Nhân số dự thi vòng chung kết có đến ba mươi hai người.

Nhưng làm Lục Phiến môn ta tự hào chính là, ngoại trừ ta, Đường Dịch, Tô Hiểu, còn có Điểu huynh!

Hắn rốt cuộc là danh gia tử đệ, võ công căn cơ thâm hậu, trải qua Thẩm lão đại an bài, hắn chọn được một võ sĩ còn yếu hơn Doãn Nhất Huyền làm đối thủ, cũng đánh vào chung kết. Ta không khỏi cảm thán. . . Vì sao không gặp được đối thủ của ta, vị nhân huynh đó nếu như đánh với Điểu huynh, càng không phong hiểm a.

Chẳng qua ở mặt còn lại, Điểu huynh tấn cấp, đối thủ của hắn, Long Tại Thiên cũng đồng thời tấn cấp.

Long Tại Thiên cùng Điểu huynh rốt cuộc là quan viên gần cấp, cho nên lúc này đứng nói chuyện với nhau. Nhưng ta nhìn thế nào cũng chỉ thấy Điểu huynh đang bị khi phụ.

Ta hứng thú đánh giá Long Tại Thiên.

Gia hỏa này, vẫn là dáng vẻ ác bá, nở nụ cười xấu xa âm hiểm, châm chọc khiêu khích Điểu huynh, thỉnh thoảng đập lưng hắn hai cái hù dọa.

Nhưng dưới bề ngoài thô hào, lại tồn tại nội tâm tinh tế thâm tàng bất lộ.

Loại người này vô cùng khó giải quyết.

Hôm nay là ngày cuối cùng của Ngự Tiền Luận Võ, nếu như có chuyện phát sinh nhất định là hôm nay.

Long Tại Thiên. . . Thật đúng là giữ được bình tĩnh.

Không, có lẽ nói như vậy không đúng. Hôm nay hắn hơi khác ngày thường, dường như hơi cố ý huênh hoang, để che giấu nội tâm bất an. Động tác cũng lớn hơn bình thường, dường như hơi khẩn trương.

Ánh mắt của ta bắn qua, hình như Long Tại Thiên đột nhiên nhận thấy, mắt hổ nhìn lại, nơi này bốn phía quá trống trải, ta không kịp né tránh, không khỏi bốn mắt nhìn nhau với hắn. Hắn có phần hung ác trừng mắt nhìn ta, hiển nhiên vẫn nhớ sỉ nhục ngày đó gọi ta là 'Ba bạt'.

Nhưng hắn lập tức cười lạnh, tựa hồ đã tìm được biện pháp đối phó ta. Quay đầu lại, tiếp tục khi phụ Điểu huynh. Điểu huynh không ngừng kêu khổ, cũng nhìn ta một cái, ra hiệu đại lão gặp nạn, ngươi không giúp đỡ?

Đây là chuyện không có cách giải quyết.

Ta khoát khoát tay, ra hiệu đại lão cũng không có cách nào, tiểu đệ chúng ta có thể làm gì. Huống chi tiểu đệ người ta nhiều gấp mấy lần tiểu đệ nhà ngươi. Xung quanh Long Tại Thiên chính là một vòng Kỳ Lân vệ sĩ. Trên thân mỗi người đều có cảm giác không giống bình thường. Giơ tay nhấc chân đều làm cho người cảm thấy không phải nhân vật đơn giản. Dạng người này một tên cũng không dễ tìm, Kỳ Lân vệ lại có hơn mười người ở đây. Quả nhiên thế lực mạnh gấp mấy lần Lục Phiến môn không phải nói khoác a.

"Đại ca!"

Nơi xa Đường Dịch phất phất tay với ta, ta gật gật đầu ra hiệu tới ngay.

Ngạo mạn thong thả thoải mái.

Lúc này, Hiểu cùng Bạch tổng quản hẳn đã tỉnh lại sau khi bị ta trả đũa.

Thật sự là quá giật gân. . . Nữ nhân cãi nhau đã khó giải quyết. Tô Hiểu cãi nhau với Bạch tổng quản, tình huống gần giống như hai nữ nhân đồng thời đến kỳ hơn nữa còn đụng hàng nhau. Nếu không có kỹ xảo giải cứu đặc thù, hiện tại ta cũng không thể đứng ở chỗ này.

Cái gì?

Sợ hãi?

Làm sao có thể. Nội tâm ta yên ổn thậm chí muốn bật cười.

Ca đã nhìn quen cảnh tượng hoành tráng. Làm sao lại bởi vì hai tiểu cô nương, a không, tiểu nam hài, a không. . . Tóm lại hai người bọn họ, mà bị hù dọa.

Cái gì?

Ngươi nói quả lê thứ ba, đương nhiên là ta đánh rớt.

Ta móc ra một quả lê từ trong ngực, hung hăng gặm một miếng. Nước vẫn thơm ngọt như cũ, cảm giác vẫn thanh thúy như cũ.

Ta thỏa mãn nhìn bầu trời xanh, cảm khái trong lòng.

Hô! Trang bức xong liền chạy, thật kích thích!

(quyển hai hết)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
26 Tháng một, 2019 21:26
Đăng nhập vào là xem được mà bác
dpnkbpvn
26 Tháng một, 2019 20:10
Ta muốn xem tô hiểu
dpnkbpvn
26 Tháng một, 2019 20:10
Buồn thật chứ, mình cứ vô là nó hiện you do not have permission nên kh xem dc :((
Hoaqin
26 Tháng một, 2019 18:11
Đã up thêm bộ ảnh giáng sinh, anh em vô link ảnh xem =))
Quang Anh Luong
25 Tháng một, 2019 20:04
bác dịch chầm chậm thôi :v truyện còn dài
Hoaqin
25 Tháng một, 2019 19:56
Về nhà vật ra là xong =)) Vấn đề main nó không thích, chưa kể Tĩnh An bị đơ
Quang Anh Luong
23 Tháng một, 2019 20:32
Tĩnh An nghĩ sâu *** :v Không biết Phi Chân cưa nổi không đây
tatsuya2712
23 Tháng một, 2019 01:43
cho mình hỏi là tố vân bao nhiêu tuổi rồi ạ? mình đọc truyện tranh nên ko rõ lắm. Tố Vân lớn tuổi hơn hay do vai vế mà lớn hơn vậy ạ? trong đây có đề cập tuổi của Phi Chân với Tố Vân ko ạ?
tatsuya2712
21 Tháng một, 2019 22:59
ủa mình nhớ là Phi Chân mạnh hơn Tố Vân mà bạn nhỉ? Mình mới đọc truyện tranh thôi nên bạn có thể spoi mình một tí vì sao bạn lại nói là Phi Chân bị ăn hành ko ạ :3 cảm ơn bạn nhiều
Hoaqin
20 Tháng một, 2019 20:33
Xuống kiếm tự cung, vô địch thiên hạ =))
dpnkbpvn
20 Tháng một, 2019 19:36
Em thích cách suy nghĩ của bác :))
vo danh 2
20 Tháng một, 2019 19:03
thì ra lão minh là lão tổ của quỳnh hoa bảo điểm, đứng giữa bầy mỹ nhân vẫn chịu đc, phải chăng đã...
Hoaqin
20 Tháng một, 2019 13:23
Ta tổng hợp ảnh minh họa vào một topic Mời anh em vào xem =)) http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=154832
Quang Anh Luong
19 Tháng một, 2019 22:33
Dùng Thiên Chu Ti chùi đ*t =))) lão Phi Chân chơi sang vỡi
vo danh 2
19 Tháng một, 2019 20:58
thế thì ngày dịch 2 chương đến trc khi end đừng thổ huyết nhé, giữ gìn sức khỏe đừng ra đi sớm ông tác giả viết dài lắm
Hoaqin
19 Tháng một, 2019 20:22
Nhanh thì một tiếng một chương hơn 2k chữ, chưa beta. Lâu thì 2 tiếng một chương. Tùy vào độ khó và dài nữa =))
vo danh 2
19 Tháng một, 2019 20:02
một chương bình thường bác edit bao lâu thế?
dpnkbpvn
19 Tháng một, 2019 02:36
Truyện càng ngày càng hấp dẫn, cứ tưởng cái arc này chỉ có xoay quanh vụ tuyển phò mã
Hoaqin
18 Tháng một, 2019 20:29
2 chương gần 10k chữ, mệt kinh
vo danh 2
17 Tháng một, 2019 22:53
cuộc chiến vô vọng giữa thằng ngu tỏ ra nguy hiểm gặp thằng nguy hiểm tỏ ra ngu
Quang Anh Luong
17 Tháng một, 2019 20:00
Trẻ trẫu là có thật :v
Oebah Habeo
16 Tháng một, 2019 19:29
tsundere yandare các kiểu con đà điểu đủ hết
toicotoi
15 Tháng một, 2019 19:34
bó tay... giờ có khi hiến cái hộp cũng thắng..
Quang Anh Luong
14 Tháng một, 2019 20:43
khả năng cao ván này Phi Chân thua do hai thằng đệ tiếc tiền =)))
Alohawow
14 Tháng một, 2019 19:45
nghe giống trong phim của châu tinh trì thế nhỉ
BÌNH LUẬN FACEBOOK