Lăng công tử thấy thương kiếm trận bị phá, không khỏi lau mắt mà nhìn với Đường Dịch. Bình tâm mà luận, chuyện như vậy hắn cũng làm được, nhưng ‘Trường Hận Xuân Quy’ kiếm trận chính là tuyệt học sư môn hắn, đương nhiên hắn biết quá tường tận. So với Đường Dịch chưa từng thấy vẫn có thể phá vỡ, chênh lệch không thể tính theo lẽ thường.
Lăng công tử giận tái mặt: “Các ngươi đang gây hấn.” Hung tợn trừng đám người hoàng thượng, cất cao giọng nói: “Tặc nhân hung ngoan, mời chư vị đồng đạo đến đây giúp đỡ Lăng mỗ!” Âm thanh lan xa, không lâu sau, lại một cửa sổ bị phá, lại có mấy người vào từ nóc nhà.
Những người này có hình tượng khác nhau.
Một người thắt khăn đỏ, đeo một thanh Quỷ Đầu Đại Đao, dáng vẻ rất hào dũng, đôi mắt to như chuông đồng nhìn tới nhìn lui đám người hoàng thượng. Ánh mắt rơi vào Bạch Lai Mộ trẻ tuổi, chợt cười nói: “Hay, tìm được một tên chơi đao. Để người này lại cho ta.”
Một người mảnh mai, lúc rơi xuống đất lại phát ra một tiếng thật lớn. Chỉ thấy một nữ tử mười tám mười chín tuổi, cầm một vũ khí tương tự trường côn, nhưng toàn thân vàng óng, hình như đặc ruột, nặng nề dị thường. Thần sắc nàng lãnh đạm, từ lúc vào nhà chỉ nhìn chằm chằm Diệp Lạc cũng là nữ tính, tranh tài chi ý hết sức rõ ràng.
Có bốn người rơi từ nóc nhà xuống.
Trong đó một phương có ba người, chính là một thư sinh, sau lưng là hai thư đồng. Hai thư đồng cũng không lớn tuổi, một người đeo giỏ thư quyển họa trục, người kia ôm một thanh trường kiếm, đeo bao phục, giống hành lý. Thanh niên thư sinh này ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thần sắc thanh thản trang nhã. Ba người thành hàng, giống thư sinh đi xa. Đầu tiên thư sinh này nhìn Độc Cô bên cạnh Diệp Lạc. Độc Cô cũng mỉm cười, không nói chuyện.
Cuối cùng là một lão ông, xem ra hơn bảy mươi tuổi, mày râu đều trắng, nở nụ cười rất hiền hoà với hoàng thượng, nói: “Lão phu ra mắt tiên sinh.”
Lăng công tử cười lạnh nói: “Những tặc tử này thật đáng buồn, không biết Giang Nam là chỗ nào, vậy mà đụng phải Lăng mỗ nhân. Hôm nay sẽ cho các ngươi biết, Giang Nam chi địa không dung khói mù. Những kẻ xấu các ngươi, sớm thúc thủ chịu trói đi.”
“Muốn đánh sao?”
Đường Dịch sao cũng được, cầm đại thương mũi bốc khói trắng, dường như không để đối phương trong lòng. Tay phải khẽ ngoắc một cái, thậm chí nói cũng lười.
Lăng công tử lộ vẻ khó chịu, vừa rồi thấy Đường Dịch uy phong một mình phá trận, hắn chẳng những không khiếp đảm, dường như bị khí thế của thanh niên cao thủ trước mắt uy hiếp, còn cảm thấy phẫn nộ. Lưỡi kiếm trong tay khẽ run, tinh quang lưu chuyển trong mắt, dường như nóng lòng muốn thử.
Nhân vật chính đạo đến tương trợ còn lại cũng lựa chọn đối thủ cho mình, mắt thấy sát khí dần tăng.
“Tất cả dừng tay!”
Hoàng thượng quát to một tiếng, một tiếng này vận nội lực hét ra, sát khí trong phòng lập tức bị hạo nhiên chi khí xé rách. Tuy hoàng thượng ở đại nội, vẫn luyện võ mỗi ngày, năm đó thái tổ bản triều chính là cao thủ vô song, chấn động thiên hạ. Qua trăm năm, tuyệt học truyền xuống tuy thất lạc bảy tám phần, chung quy võ công đồ phổ để lại vẫn là số một thế gian. Ngộ tính hoàng thượng không kém, khổ tu bốn mươi năm, luyện thành một thân nội lực cao minh.
Lúc này Lăng công tử mới rùng mình: Tu vi nội lực của đại thúc này thật thâm hậu, chỉ một mình hắn đã không dễ đấu. Hơn nữa những người bên cạnh hắn đều không yếu, chỉ sợ tiểu tử cầm thương này còn không phải mạnh nhất. Những người này đến đây trong đêm, bất chính bất tà, rốt cuộc có địa vị gì?
Mắt thấy hoàng thượng lộ chiêu này, nhớ ra hình như những người này còn thủ hạ dưới lầu, ý niệm nắm vững thắng lợi phai nhạt mấy phần.
Trong mắt hoàng thượng có thần quang âm ỷ, chính là thủ đoạn dùng nội công khuất phục mọi người, hắn nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi đường, mượn nơi này, vốn không muốn gây chuyện thị phi. Nhưng các ngươi bức bách nhiều lần, mới bất đắc dĩ nghênh chiến. Các vị luôn miệng nói là nhân sĩ chính đạo, nhưng không cho tệ nhân biện luận vài câu, không chê bá đạo sao?”
Lăng công tử còn muốn lên tiếng, lão ông kia lại nói: “Tiên sinh nói có lý, vốn nên như thế. Lăng công tử, nhân sĩ chính đạo Giang Nam chúng ta, không thể để người nhàn thoại. Ngươi nói xem đúng không?”
Lăng công tử không kiêu căng như vừa rồi, thụ giáo nói: “Thọ lão nói đúng.”
Hoàng thượng nói: “Yên Lăng về đi, trả người cho bọn hắn, bàn bạc kỹ hơn.”
Đường Dịch ‘Vâng’ một tiếng, vẩy mũi chân đá Bì Tịch Hạ vào tay Hạ môn chủ, thân thể thoắt cái đã về bên cạnh hoàng thượng, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội đánh lén.
Lăng công tử càng nhíu mày, lại đánh giá Đường Dịch cao hơn một chút. Nhưng ngoài miệng không nhận thua, nói: “Sao? Biết sợ?”
Hoàng thượng cười sang sảng nói: “Đạo lý ở bên chúng ta, vì sao chúng ta phải sợ? Nếu ngươi không xuất thủ trêu chọc trước, sao có chuyện về sau?”
Hạ môn chủ nghe thấy tức giận xông lên, lớn tiếng nói: “Rõ ràng các ngươi bắt đệ tử ta trước, vì sao nói chúng ta động thủ trước?”
Đường Dịch lạnh lùng nói: “Đồ đệ của ngươi lén lút, trốn ngoài cửa sổ nửa canh giờ, cũng không sợ gặp mưa.”
Bì Tịch Hạ nghe thấy lộ vẻ giận dữ: “Lén lút cái gì! Đám người các ngươi mới lén lút. Hai phái tranh chấp, binh bất yếm trá, nhà ai không có thám tử, tặc tử nhà ngươi đừng có làm nhục người.”
Diệp Lạc nghe thấy kỳ quái, ngắt lời nói: “Sao? Ngươi cảm thấy chúng ta là người trong tà phái?”
Bì Tịch Hạ nói: “Lạc Kiếm sơn trang quảng phái Anh Hùng thiếp, bây giờ chạy về Hồ Châu, không phải nhân sĩ chính đạo cung phùng kỳ thịnh, chính là tà phái chủ tâm không tốt. Các ngươi không rõ lai lịch, đương nhiên phải chúng ta phải tra.”
“Anh Hùng thiếp?” Lần này đến hoàng thượng kỳ quái, hắn chưa dự văn tin tức của Lạc Kiếm sơn trang, nhưng Bì Tịch Hạ này có vẻ chính khí, hơn nữa xuất thủ rất quang minh lỗi lạc, trước khi xuất thủ thét to một tiếng, đích thực không phải sát thủ.
“Các ngươi muốn tra chúng ta, nhưng không biết các ngươi là ai?”
“Ta chính là Cửu Giang Đại Thương môn hạ, Thương Chu môn hạ, Bì Tịch Hạ!”
Hoàng thượng thầm nghĩ quả nhiên là Cửu Giang Đại Thương môn, nghe nói môn này hoành hành ở Cửu Giang, danh khí tại Giang Nam cũng không nhỏ. Nghe nói tính cách môn chủ dữ dằn, xem ra chính là Hạ môn chủ kia.
Hoàng thượng chắp tay, lại hỏi: “Vậy vị Lăng công tử này là?”
Hán tử đầu buộc khăn đỏ, lưng đeo đại đao cười lạnh nói: “Hừ, ngay cả môn hạ của Lư Sơn kiếm quan đại danh đỉnh đỉnh cũng không biết. Nhóm tặc các ngươi, cũng coi như hồ đồ!”
Quả nhiên là Lư Sơn kiếm quan!
Trường Hận Xuân Quy kiếm trận chính là kiếm pháp của Lư Sơn kiếm quan, hoàng thượng vừa thấy đã nhận ra.
Hoàng thượng phức tạp trong lòng. Lư Sơn kiếm quan chính là thất quan mạnh nhất, bất kể tư lịch hay thực lực đều duy trì tại đệ nhất từ lâu. Có thể nói là võ lâm Giang Nam chi vương. Ân oán bất hoà giữa Lư Sơn kiếm quan và triều đình nói không hết. Có thể nói có ân, cũng có thể nói có oán. Nếu nói ân tình, lúc hoàng thượng vừa đăng cơ, cũng phải mượn sự giúp đỡ của Lư Sơn kiếm quan, mới có thể ổn định đại vị, trấn trụ triều cương. Đương kim hoàng hậu chính là con gái của Lăng quan chủ Lư Sơn kiếm quan. Chính là quan hệ thông gia dòng chính. Hoàng hậu cũng mượn nhờ thế lực nhà mẹ đẻ, giải quyết một chút khó khăn cho hoàng thượng. Ân tình không thể nói là không sâu.
Nhưng Lư Sơn kiếm quan, cũng là môn phái hoàng thượng đau đầu nhất. Lư Sơn kiếm quan có hơn vạn môn hạ đệ tử, từng người tập võ luyện kiếm, đệ tử có kiếm pháp cao cường hơn nghìn người. Dốc hết tam ti võ lâm chi lực, có lẽ hơn được, nhưng đường đường triều đình, đọ sức với một môn phái võ lâm, vậy mà chỉ vẻn vẹn hơn được. Đây là khuất nhục bực nào.
Huống chi Lư Sơn kiếm quan truyền thừa ngàn năm ở Giang Nam chi địa, tồn tại trước khi bản triều thành lập. Dưa nối dây, dây nối dưa, vướng mắc không rõ, triền triền miên miên với các đại môn phái Giang Nam. Không ai nói rõ được tiềm lực của Lư Sơn kiếm quan, dưới bề ngoài dốc lòng tu kiếm rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu năng lượng.
Có một mãnh hổ như thế ở bên, quân vương nào có thể ngủ say?
Lăng thị là dòng họ lớn nhất của Lư Sơn nhất mạch, Lăng công tử này lại là con cháu thế gia của Lăng gia. Tính từ hoàng hậu, cũng có thể coi như con cháu hậu bối của hắn. Cho nên hoàng thượng không muốn đánh tiếp.
Hoàng thượng chắp tay nói: “Không ngờ là môn hạ của Lư Sơn kiếm quan, tại hạ rất kính ngưỡng.”
Lăng công tử nghe chủ nhân đối phương ăn nói khép nép, oán khí trong lòng hơi giảm, cười lạnh không nói.
Độc Cô cũng nhìn ra thân phận của đối phương, biết hoàng thượng khó xử, xông lên nói: “Tất cả là hiểu lầm, chủ nhân nhà ta không biết người trong võ lâm chính đạo tới. Chúng ta là tiêu cục đang áp tiêu, không phải kẻ xấu.”
“Các ngươi đừng giả vờ.” Bì Tịch Hạ cười lạnh nói: “Chúng ta sớm đã nghe thấy. Lần này, hội nghị của Lạc Kiếm sơn trang yêu cầu danh khí khắp thiên hạ, tà phái các ngươi sẽ tới cướp đoạt võ cụ của chúng ta. Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa rồi ta nghe thấy chủ nhân các ngươi chửi rủa Bạch Vương thất quan. Hừ, tôm tép nhãi nhép cũng không nghe ngóng, Bạch vương chi địa, há để tà nhân các ngươi quậy phá.”
Độc Cô ngẩn ra, Bạch Lai Mộ và Diệp Lạc liếc mắt nhìn nhau, lập tức cảm thấy rất oan uổng. Đối phương là người trong chính phái Giang Nam, vốn là bạn không phải địch, trận này chẳng những hoàn toàn vô giá trị, còn đánh phe bạn thành địch quân. Trên đời còn chuyện oan uổng hơn không?
Lão nhân gia kia chợt cười nói: “Nói như thế, trái lại không có chứng cứ rõ ràng.”
Bì Tịch Hạ sốt ruột nói: “Thọ lão! Vì sao lão nhân gia ngài thiên vị người này, rõ ràng hắn mắng Bạch Vương thất quan......”
“Chúng ta là hán tử phiêu bạt giang hồ, lời nói hơi thô tục, vốn là bình thường. Lão phu nhìn qua mấy vị tiểu huynh đệ này, thân mang chính đạo chi công, không phải tà đồ.”
Tất cả mọi người lộ vẻ kinh ngạc, sau khi vào nhà, lão ông này không nói một câu, nào biết hắn đã tra xét lộ số nội công của mình? Không ngờ tu vi của hắn đã đến tình trạng này?
Thọ lão vuốt râu nói: “Bọn hắn không phải người trong tà phái, lão phu có thể cam đoan điểm này.” Dứt lời nhìn về phía Lăng công tử.
Lăng công tử do dự không thôi, muốn bắt người thì không đủ lý lẽ, phải thả người lại không cam lòng. Những người trước mắt không phải thuộc hạ của mình, không nghe mình. Nếu không thuyết phục được bọn hắn, nói không chừng, còn phải gánh trận này.
Đang do dự, chợt nghe thấy một tiếng quát to ngoài cửa: “Lão gia chớ hoảng sợ! Lão Long ta tới!”
Âm thanh Lăng công tử nghe thấy không phải ngoài cửa, mà là...... Ngoài tường? Người này có bệnh gì?
Đột nhiên bức tường ầm một tiếng nổ ra, chỉ thấy một đại hán phá tường mà vào. Long Tại Thiên tinh quang lóe lên, dũng mãnh vô song, xoay tròn nắm đấm, một quyền đánh vào gương mặt tuấn tú của Lăng công tử. Một quyền đánh ra chuỗi máu, cột máu thành trường tiên, Lăng công tử bị đánh cho cắm vào tường.
Long Tại Thiên giống như thiên thần, một tay để ngang đầu, một tay duỗi ra sau như đang trấn an mọi người. Không động đậy, duy trì tư thế này như say mê.
Tất cả mọi người nhìn đến trợn mắt há mồm, không gian thoáng chốc yên tĩnh, tràng diện hết sức xấu hổ.
Hoàng thượng triệt để cạn lời.
Độc Cô, Bạch Lai Mộ, Diệp Lạc đều bó tay. Chỉ có Đường Dịch giơ một ngón tay cái với bóng lưng Long Tại Thiên, ra hiệu đánh tốt lắm.
Hán tử cầm đao, nữ tử cầm chày kim cương, và thanh niên thư sinh bắt đầu ma quyền sát chưởng......
Thọ lão bất đắc dĩ nói: “Thế này lão phu cũng hết cách......”
Chỉ có Long Tại Thiên duy trì tạo hình, thầm nghĩ: Suy tính hơn nửa ngày, tư thế này vẫn đẹp trai nhất. Không biết chút nữa hoàng thượng ban thưởng thế nào, hì hì hì hì.
Mấy đệ tử Lư Sơn kiếm quan vọt tới, hô hào: “Sư huynh! Sư huynh! Ngài làm sao vậy!”
“...... Đừng ngại.”
Lăng công tử thụ thương không quá nặng, chậm rãi ‘Rút’ mình ra khỏi vách tường. Hắn chỉ bị thương ngoài da, nhưng hình như mũi hơi lệch...... Nhẹ nhàng nhận lấy khăn mặt sư đệ đưa qua, xoa máu trên mặt, nhẹ nhàng trả lại khăn mặt. Sau đó nhận lấy một cái gương đồng, vuốt ve cái mũi rất có tính nghệ thuật của mình, lại nhẹ nhàng trả lại gương đồng, bình tĩnh nói: “Đây là chiến tranh.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
14 Tháng một, 2019 17:19
bao giờ mới tới Tuyết đây? hóng
14 Tháng một, 2019 06:25
Tô hiểu của ta chắc phải đợi dài dài @@
13 Tháng một, 2019 23:51
Bạch tổng quản trước đã =))
13 Tháng một, 2019 23:47
Theo thứ tự xuất hiện sẽ tới route thẩm phó tổng ??
13 Tháng một, 2019 20:53
Thế là xong route tiểu sư di, còn khoảng 5 6 người nữa thôi =))
13 Tháng một, 2019 17:59
Đúng ra tên chương là Linh bát động quải động động quải => 0807007 =))
13 Tháng một, 2019 17:40
vãi chưởng :)) ta còn đan tưởng tên chương bị lỗi, giật cả mịn
10 Tháng một, 2019 16:55
lươn vừa to vừa trơn vừa dài vừa thích chui lỗ
khu nhà của nữ bộ khoái chỉ có nữ không nam
còn lại tự hiểu đi
09 Tháng một, 2019 22:45
Có liên quan đến ăn lươn tráng dương chăng
09 Tháng một, 2019 18:36
Lươn thì nghĩ bậy được gì nhỉ :v
09 Tháng một, 2019 18:27
mà bảo nữ bộ khoái đưa cho tô hiểu nên cũng chả hiểu sao, có khi đầu main nghĩ bậy quen nên nôn.
09 Tháng một, 2019 18:23
lươn hay sống nơi bùn đất, vào chỗ nữ bộ khoái mà có lươn tại hạ nghĩ chỉ có cống rãnh thôi.
09 Tháng một, 2019 00:35
Chịu, ta cũng chịu
Không thấy tác giả nói chi tiết nào main sợ lươn
09 Tháng một, 2019 00:19
Lươn ngon mà nhỉ
09 Tháng một, 2019 00:19
Ai giải thích hộ mình tại s phi chân ăn cháo lươn lại ói thế huhu
08 Tháng một, 2019 19:46
Chợt nhận ra hiện giờ lão Phi Chân cõng nhiều nồi thật :v
07 Tháng một, 2019 19:36
Cục súc nhưng dùng được giết người trong mộng, dùng chân khí của mình bảo vệ người khác :))
07 Tháng một, 2019 19:29
Phải vào thần thông chi cảnh mới dùng được hết Dạ Bộ, cỡ sư phụ với sư tổ là dùng được
07 Tháng một, 2019 19:20
kỹ thuật được sáng tạo trên nền tảng của sự cục súc :))
chỉ dành cho những thành phần cục súc sử dụng :))
07 Tháng một, 2019 19:16
dạ bộ tốn nhiều mana lắm, ngoài main thì có ai sử dụng hết 100% uy lực đâu.
07 Tháng một, 2019 19:14
không đâu, Dạ Bộ thuộc diện sáng tạo hàng khủng đấy
có điều MPC nó cục súc quá, toàn chơi 1 hit nên mặt kỹ thuật ko thể hiện
07 Tháng một, 2019 18:02
Chắc cân kèo
Main đánh kiểu một chưởng phá vạn pháp ấy, cậy dmg to vỗ vào thôi
07 Tháng một, 2019 17:53
không biết là phi chân hay lão sư phụ mạnh hơn nhỉ , mới đầu đọc tưởng thanh niên dùng kĩ thuật đánh nhau , giờ mới biết là loại cục súc , nội công thâm hậu mà võ dốt =))
06 Tháng một, 2019 16:42
okay, thank bác, hỏi vậy thôi chứ bác cứ từ từ mà triển :))
05 Tháng một, 2019 23:28
Xa mà bác, quyển này 82 chương lận
BÌNH LUẬN FACEBOOK