Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắt xì!

Nam tử hắt hơi một cái, bực bội lấy khăn mặt lau uế vật. Đoạn đường này hành quân cấp tốc, vội vàng đi đường, trời rất lạnh còn trường kỳ ở ngoài thành, đội mưa tiến nhanh. Nam tử chỉ hắt hơi mà thôi, không ít tướng sĩ đã ngã bệnh.

Lúc đầu nam tử kìm nén bực bội, bây giờ thấy sắc trời ngày càng không đúng, có lẽ không lâu sau sẽ mưa rào xối xả. Bọn hắn còn hành tẩu ở dã ngoại. Toàn thân ẩm ướt nhơm nhớp cực khó chịu. Hơn nửa tháng ăn không ăn được, ngủ không ngủ ngon, ngay cả tắm rửa cũng phải chịu thiệt, tắm chung với những đại đầu binh này trong phòng lớn. Càng giận không chỗ phát tiết.

Nam tử gọi: “Phó tướng ở đâu!”

“Có thuộc hạ!”

“Đây là chỗ nào?”

“Khởi bẩm tổng đốc, nơi này đã là ven Thái Hồ. Đi dọc theo con đường này về phía nam nửa ngày, sẽ đến một trấn nhỏ, gọi là trấn Tàm Hồ. Hẳn có thể đến trước canh hai tối nay.”

“Còn những nửa ngày? !” Nam tử lộ vẻ bất mãn, cau mày nói: “Ngươi xem hôm nay, mây dày không mưa, ủ cho tới trưa. Nếu mưa thì tối thiểu là suốt đêm. Canh hai chúng ta mới có thể đến thị trấn, không biết phải đi trong mưa bao lâu. Chẳng phải không coi tính mệnh sức khỏe của các tướng sĩ ra gì sao? Hả? Ngươi bàn giao thế nào?”

Phó tướng gãi gãi đầu: “Nhưng nếu không thể đến thị trấn trong hôm nay......”

Nam tử cau mày nói: “Không thể thì làm sao? Năm ngày nữa mới đến tết, chỉ còn lại Hồ Châu. Kỳ thực, chúng ta sớm đã hoàn thành vượt mức mục tiêu, sao phải vội một ngày. Miễn cưỡng đội mưa hành quân, bao nhiêu tướng sĩ đã ngã bệnh. Ngươi xem sĩ khí đê mê, từng người uể oải suy sụp. Chúng ta là mặt mũi của triều đình a. Đến lúc đó, đến nơi đó, gặp mặt những đại nhân vật đó, sĩ binh sĩ khí của chúng ta không phấn chấn, người nào cũng như quả cà dính sương, còn gặp người kiểu gì? Còn để ý thể diện của triều đình không? Hơn nữa, chúng ta mang binh đi tuần, cũng phải xem xét cảm thụ của bọn hắn a. Ta thấy bên kia có một điền trang, không bằng chúng ta tá túc ở gần đó, ngủ lại một đêm, chờ sáng mai mưa tạnh rồi xuất phát.”

Phó tướng chần chừ nói: “Chuyện này...... Chuyện này...... Chuyện nghỉ ngơi......”

Nam nhân đã bắt đầu ra lệnh: “Người tới, ngươi, đi điền trang kia hỏi, có thể để chúng ta nghỉ ngơi một đêm không. Đi nhanh về nhanh.”

“Ai muốn nghỉ ngơi?”

Một câu nhàn nhạt, lại khiến nam tử đang nóng nảy lạnh sống lưng, cổ họng hơi nghẹn, bất tri bất giác bớt kiêu căng.

Một nữ tử khẽ cưỡi ngựa qua, gia nhập đối thoại.

Nữ tử này mười tám tuổi, mắt ngọc mày ngài, quả thực là nghiên lệ. Nàng mặc một bộ võ sĩ phục hiên ngang, xanh trắng đan xen, rất lạnh lẽo hào hùng. Chỉ là kỳ phong nổi lên trước ngực, hai quả trập trùng, vạt trước của võ sĩ phục bị nhu mập tuyết nộn đẩy căng. Thậm chí, hơi không chú ý sẽ cho rằng, có thể nhìn thấy chân thân của thỏ ngọc mập mạp. Nữ tử có thân hình tinh tế tú mỹ, tay chân thon dài, cộng thêm luyện võ quanh năm, eo rắn uốn về phía trước theo thói quen, giữa vòng eo và hai bên bờ mông mượt mà lõm xuống, cao đến suýt kê được đồ. Ưỡn ngực một cách tự nhiên, lộ ra đường cong kinh người.

Nữ tử mỹ mạo kinh người, ít có nam tử không động tâm. Nhưng khí chất kiên cường, sát phạt quả quyết giữa mi tâm nàng lại không che giấu được, như một thanh lợi kiếm thoát vỏ, sắc bén không thể nhìn gần. Vừa vặn thành hai thái cực với vẻ đẹp của thân thể khuôn mặt nàng, khiến người vừa thấy là khắc sâu ấn tượng. Chính là phó tổng đốc Lục Phiến môn —— Thẩm Y Nhân.

Thanh niên thư sinh nổi nóng với phó tướng, đương nhiên là trưởng công tử của Tống gia —— Tống Âu.

Tống Âu thấy Thẩm Y Nhân dùng ánh mắt hỏi, đáy lòng không chắc chắn, nhắm mắt nói: “Là ta nói. Ta thấy chúng ta nên dừng lại nghỉ ngơi.”

“Lý do đâu?”

“Ngươi nhìn trời, một vùng tối tăm mờ mịt, tất phải mưa rào xối xả. Chúng ta không kịp tìm chỗ trốn, sẽ phải đi đường trong mưa to, sao mà được? Ngươi xem nơi đó có một điền trang......”

Thẩm Y Nhân không suy nghĩ bau lâu đã ngắt lời hắn: “Trời sắp mưa, tốc độ hành quân sẽ chậm lại, nơi đây không nên ở lâu.”

Sau đó quay đầu nói với phó quan: “Truyền lệnh xuống, toàn quân xuất phát, cần phải chạy tới trấn Tàm Hồ trong đêm nay.”

Tiếng nàng không lớn, nhưng kiên định hữu lực, đủ để trấn an quân tâm dần dần nóng nảy. Phó tướng vâng một tiếng, thúc ngựa ra lệnh đi.

Tống Âu không ngờ nàng không nể mặt mình đến thế, ngay cả một câu giải thích tối thiểu cũng không có đã bác bỏ quyết định của mình, không nhịn được nữa.

“Sao ngươi nóng nảy như vậy? Người của chúng ta đi hết tốc lực ba ngày, hôm qua mới đến Tô Châu, sau khi gặp Hàn Sơn tự ngươi liền thúc giục mọi người, ngựa không dừng vó tiếp tục đi tới Hồ Châu. Hồ Châu đã là trạm cuối cùng, chúng ta còn thời gian, vì sao phải gấp rút như vậy?”

Thẩm Y Nhân nói: “Hôm nay có mưa.”

“Cho nên ta muốn tìm chỗ tránh mưa a!”

Thẩm Y Nhân nhìn Tống Âu, tự nhiên sinh ra cảm giác bất lực. Tuổi tác hai người chênh lệch không ít, nhưng nhân sinh lịch luyện lại đảo ngược. Tống Âu không thiếu cơm áo từ nhỏ, sống an nhàn sung sướng. Thẩm Y Nhân thì chịu đựng nhiều lần lịch luyện, thân kinh bách chiến.

Hành quân trong mưa, thật ra là phương thức tự mình hại mình, nhưng cũng là một chiến thuật mà kiên trì được sẽ đại thu kỳ hiệu.

Đối với tập đoàn chiến mà nói, thiên thời địa lợi nhân hoà, không đâu không phải mấu chốt. Nhất là thiên thời, một khi cải biến, thường thường ảnh hưởng còn lớn hơn hai cái sau. Tỷ như mùa mưa và mùa tuyết, đều là mùa hợp thủ mà không hợp công. Với tình hình đánh giáp lá cà của bọn hắn, nước mưa sẽ giảm sự cơ động của kỵ binh, cũng sẽ giảm sức chiến đấu của bộ binh. Tuy tác dụng hai hướng, nhưng phe phòng thủ không cần lao vùn vụt trong mưa, tự loạn trận cước, ảnh hướng trái chiều sẽ nhỏ hơn.

Mà hành quân trong mưa, là trái với nhân tính và tâm lý bình thường. Bình thường sẽ không ai đoán được thân binh triều đình, lại không đi con đường thênh thang, không ngủ giường cao gối mềm, mà lựa chọn đội mưa tiến lên ở dã ngoại. Bởi vậy chi bộ đội này nhiều lần đi trong mưa, kỳ thực do Thẩm Y Nhân cố ý an bài.

Cũng bởi vậy, bọn hắn đi sáu trong bảy chỗ, đến nay vẫn không có việc gì.

Thẩm Y Nhân thở dài một hơi, mới nói: “Hôm nay sẽ mưa một ngày một đêm, nếu trì hoãn, sẽ là một lần hung hiểm nhất trong hành trình. Ta không muốn mạo hiểm.”

“Có thể có gì hung hiểm! Hay là ngươi vội trở lại kinh thành?”

Thẩm Y Nhân thấy ngữ khí hắn cổ quái, lại bình tĩnh gật gật đầu: “Phải thì sao? Rời kinh thành đã lâu, ta muốn trở về thì có gì kỳ quái?”

Tống Âu càng không thoải mái, nghiêm mặt nói: “Dừng lại! Không được tiếp tục hành quân, sáng mai chúng ta lại xuất phát.”

Thẩm Y Nhân liếc nhìn hắn nói: “Ngươi có ý gì?”

“Thẩm phó tổng đốc, ngươi đừng quên. Lần này xuất hành, hoàng thượng tự mình phong hạ, ta là chính soái, ngươi làm phụ tá. Hiện giờ ta nghi ngờ quyết định của ngươi là sai lầm, ta muốn huỷ bỏ mệnh lệnh của ngươi.”

“Ngươi dùng hoàng thượng uy hiếp ta?”

Ngữ khí Thẩm Y Nhân chuyển sang lạnh lẽo. Một khi nàng ra quyết định, cực ít thay đổi.

“Ngươi không tin thì hạ lệnh thử xem......” Nói xong, Thẩm Y Nhân đã sờ lên chuôi kiếm. Có thể đoán được, khi Tống Âu truyền đạt mệnh lệnh, kiếm của Thẩm Y Nhân sẽ nhanh như kinh lôi, chọc mấy lỗ lớn trên người hắn.

Tống Âu khẩn trương nói: “Ở Dương Châu ngươi đã đáp ứng cha ta cái gì, bây giờ ngươi quên sao!”

“......”

Thẩm Y Nhân ngẩn ra, rơi vào trầm mặc.

“Ngươi mới cam đoan với cha ta mẹ ta, lời còn văng vẳng bên tai, ngươi đừng nghĩ đổi ý! Vô dụng!”

Thẩm Y Nhân trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi giơ tay lên.

“Truyền đạt xuống, đi điền trang kia hỏi xem có thể tá túc hay không. Nếu không được, thì hạ trại nghỉ ngơi ở chỗ này, mưa tạnh thì xuất phát. Ngoài ra, phái năm mươi kỵ binh chia hai đường, điều tra năm dặm xung quanh điền trang kia một lượt. Thay hai nhóm người, không thể bỏ qua bất kỳ dấu vết nào của địch nhân.”

Chỉ chốc lát sau, phó tướng tới báo, điền trang này chính là biệt trang của một viên ngoại ở trấn Tàm Hồ, không tính rất lớn, nhưng vẫn đủ để chứa những người này. Hơn nữa, đối phương bày tỏ tiếp đãi quan viên triều đình chính là vinh hạnh, xin yên tâm vào ở.

Tống Âu kiêu ngạo ngẩng đầu như người chiến thắng, nhìn trộm gò má mỹ luân mỹ hoán của Thẩm Y Nhân, nàng hơi nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Nếu thế, tối nay sẽ ở điền trang.”

Tống Âu đắc ý nói: “Thấy chưa, ta đã nói —— “

Còn chưa nói xong, chợt kình phong đánh tới. Tống Âu bất ngờ không kịp chuẩn bị, không tránh được, cảm thấy giữa hai chân trúng một thoái tiên nặng! Điểu huynh đau đến biến thành tôm già hong khô.

Thẩm Y Nhân hung tợn nói: “Lần sau còn dùng chiêu này trước mặt lão nương, thì ngươi bồi Tùy đại nhân trồng hoa nửa đời sau đi.”

Dứt lời, hừ lạnh một tiếng, thúc ngựa giơ roi, dẫn người vào trang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
26 Tháng một, 2019 21:26
Đăng nhập vào là xem được mà bác
dpnkbpvn
26 Tháng một, 2019 20:10
Ta muốn xem tô hiểu
dpnkbpvn
26 Tháng một, 2019 20:10
Buồn thật chứ, mình cứ vô là nó hiện you do not have permission nên kh xem dc :((
Hoaqin
26 Tháng một, 2019 18:11
Đã up thêm bộ ảnh giáng sinh, anh em vô link ảnh xem =))
Quang Anh Luong
25 Tháng một, 2019 20:04
bác dịch chầm chậm thôi :v truyện còn dài
Hoaqin
25 Tháng một, 2019 19:56
Về nhà vật ra là xong =)) Vấn đề main nó không thích, chưa kể Tĩnh An bị đơ
Quang Anh Luong
23 Tháng một, 2019 20:32
Tĩnh An nghĩ sâu *** :v Không biết Phi Chân cưa nổi không đây
tatsuya2712
23 Tháng một, 2019 01:43
cho mình hỏi là tố vân bao nhiêu tuổi rồi ạ? mình đọc truyện tranh nên ko rõ lắm. Tố Vân lớn tuổi hơn hay do vai vế mà lớn hơn vậy ạ? trong đây có đề cập tuổi của Phi Chân với Tố Vân ko ạ?
tatsuya2712
21 Tháng một, 2019 22:59
ủa mình nhớ là Phi Chân mạnh hơn Tố Vân mà bạn nhỉ? Mình mới đọc truyện tranh thôi nên bạn có thể spoi mình một tí vì sao bạn lại nói là Phi Chân bị ăn hành ko ạ :3 cảm ơn bạn nhiều
Hoaqin
20 Tháng một, 2019 20:33
Xuống kiếm tự cung, vô địch thiên hạ =))
dpnkbpvn
20 Tháng một, 2019 19:36
Em thích cách suy nghĩ của bác :))
vo danh 2
20 Tháng một, 2019 19:03
thì ra lão minh là lão tổ của quỳnh hoa bảo điểm, đứng giữa bầy mỹ nhân vẫn chịu đc, phải chăng đã...
Hoaqin
20 Tháng một, 2019 13:23
Ta tổng hợp ảnh minh họa vào một topic Mời anh em vào xem =)) http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=154832
Quang Anh Luong
19 Tháng một, 2019 22:33
Dùng Thiên Chu Ti chùi đ*t =))) lão Phi Chân chơi sang vỡi
vo danh 2
19 Tháng một, 2019 20:58
thế thì ngày dịch 2 chương đến trc khi end đừng thổ huyết nhé, giữ gìn sức khỏe đừng ra đi sớm ông tác giả viết dài lắm
Hoaqin
19 Tháng một, 2019 20:22
Nhanh thì một tiếng một chương hơn 2k chữ, chưa beta. Lâu thì 2 tiếng một chương. Tùy vào độ khó và dài nữa =))
vo danh 2
19 Tháng một, 2019 20:02
một chương bình thường bác edit bao lâu thế?
dpnkbpvn
19 Tháng một, 2019 02:36
Truyện càng ngày càng hấp dẫn, cứ tưởng cái arc này chỉ có xoay quanh vụ tuyển phò mã
Hoaqin
18 Tháng một, 2019 20:29
2 chương gần 10k chữ, mệt kinh
vo danh 2
17 Tháng một, 2019 22:53
cuộc chiến vô vọng giữa thằng ngu tỏ ra nguy hiểm gặp thằng nguy hiểm tỏ ra ngu
Quang Anh Luong
17 Tháng một, 2019 20:00
Trẻ trẫu là có thật :v
Oebah Habeo
16 Tháng một, 2019 19:29
tsundere yandare các kiểu con đà điểu đủ hết
toicotoi
15 Tháng một, 2019 19:34
bó tay... giờ có khi hiến cái hộp cũng thắng..
Quang Anh Luong
14 Tháng một, 2019 20:43
khả năng cao ván này Phi Chân thua do hai thằng đệ tiếc tiền =)))
Alohawow
14 Tháng một, 2019 19:45
nghe giống trong phim của châu tinh trì thế nhỉ
BÌNH LUẬN FACEBOOK