Lạch cạch.
Cây kéo vang lên một tiếng nhỏ, một cành cây điểm xuyết vài đóa tuyết mai, chan chứa mùi hương thoang thoảng ứng thanh rơi xuống đất. Va chạm truyền đến, cuối nhánh vẫn rung động không thôi. Vài cánh hoa khiết bạch vô hà phiêu linh, gió mát thổi tới, mai trắng như tuyết bay múa dưới đông dương, đình viện tà ảnh chi hoành thanh nhã hơn.
Võ nhân phương bắc thích hòe, võ nhân Giang Nam yêu mai.
Hoa mai không sợ lạnh, sau tuyết càng thơm, phẩm tính cao khiết, thường được tao nhân mặc khách yêu quý, gọi là hoa trung quân tử, vừa vặn bổ sung cho kiếm —— binh trung quân tử, càng vô cùng phù hợp với văn hóa Giang Nam luôn yêu thích phong nhã.
Bởi vậy Giang Nam chi địa, trong nhà kiếm khách nhiều hoa mai. Dù không cắm đầy viện, cũng nên có bồn cây cảnh ra dáng. Trong đó lấy Lạc Kiếm sơn trang làm đầu, chẳng những trên dưới sơn trang trồng hoa mai, gia huy của Lạc gia cũng là hoa mai năm cánh. Ngụ ý ngạo hàn lăng lập, phong cốt tranh tranh.
Cành mai đang được tu bổ này, chính là một chậu Bạch Bích Chiếu Thủy được cắt xén hợp lý. Cánh hoa trắng như tuyết đầu mùa, nhụy hoa đón gió như kiếm. Trên cánh hoa vốn có đường vân kì lạ, như nếp như sóng. Gặp hàn phong thổi, hoa đón gió mà mở, tạo ra tầng tầng sóng bạc, như trong mây, như gió cuộn tuyết lượn lờ, chính là cực phẩm trong hàn mai. Bởi vì có lãnh chất động lòng người như băng tuyết, hoa này còn tên là Tàn Tuyết Chiếu Thủy, có ý đông qua tuyết đọng soi nước xanh, quá nửa là suy nghĩ khéo léo khi thấy cảnh tượng này.
Tay nghề và ánh mắt của người tu bổ rất bất phàm, hắn không chọn cành nhỏ, mà xuống kéo với cành to. Một cái kéo tinh xảo tỉ mỉ giống của nữ tử trong khuê các, trong tay hắn lại như kéo to mũi lớn. Tiện tay cắt một cái, cành cây ứng thanh rơi xuống, vết cắt vô cùng sắc bén, lại hiện ra khí thế lăng lệ trong bình thường. Động tác người này không nhanh, nhưng bồn cây cảnh được cắt lại dồn dập nhao nhao, như đón như xếp, hoàn toàn ăn khớp với những điều trong << Viên kinh >>, có thể nói đã đến tinh diệu trong đó.
Hắn cắt trái cắt phải, dần dần thành hình.
Nếu có người tới xem gốc Bạch Bích Chiếu Thủy này, sợ rằng đã không nhận ra đây là bồn hoa mai phong nhã nhàn nhạt hôm qua.
Mà nếu có ai nhận ra người này, e rằng càng phải sợ gần chết.
Bởi vì người này, thật sự không nên ung dung xuất hiện như thế. Vào lúc này, hắn không nên xử lí bất kỳ hoạt động nào dưới dương quang. Cho dù có lý do mà hắn không thể không làm, cũng tuyệt không phải an tĩnh tu bổ hoa mai trong đình viện.
Hắn chính là người bị thế nhân sợ hãi tôn thành Bắc Cương song hùng, Quỷ Vực Đại Đạo —— A Bất Lặc Tư.
Nghe nói A Bất Lặc Tư chính là kỳ tài võ học kinh thế, tuy cũng liên quan đến cảnh ngộ của hắn lúc nhỏ, nhưng quả thật hắn chưa từng gặp khó khăn không thể giải quyết nào trong phương diện luyện võ. Tình trạng này giống như tục xưng của thế nhân —— thập bát ban võ nghệ, mọi thứ tinh thông.
Bây giờ chứng kiến, cho dù không biết hắn có tinh thông các hạng vũ khí thật hay không, chí ít dùng cây kéo này vô cùng giỏi. Hắn khôi ngô cường tráng, chiều cao như tháp sắt, thật sự không giống người giỏi công việc tinh tế này. Tay hắn rộng lớn rắn chắc, đầy vết chai thô cứng, cộng thêm hình thể cao lớn. So với một gốc mai rủ nhánh, tùy phong bãi liễu, dường như da thịt còn thô hơn cành mai.
Nhưng hắn làm vô cùng tốt, kéo nhỏ ngày càng thuận buồm xuôi gió, như hắn đã dùng cả đời.
A Bất Lặc Tư bình chân như vại, chậm rãi tu bổ bồn cây cảnh. Đến lúc sau cành cây dần dần ít đi, ra tay ngày càng chậm.
“Báo!”
Một âm thanh nghiêm túc, tiêu sát như gió bấc chợt nổi lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của đình viện. Một đại hán hạ xuống như ưng, quỳ trước người A Bất Lặc Tư.
Quỷ Vực Nhất Hỏa có giai cấp rõ ràng, Si Mị Võng Lượng, Ngưu Quỷ Xà Thần đều lĩnh một kỳ, phân chức vị chính phó. Bốn người là kỳ chủ, dưới bọn hắn đều bố trí một phó kỳ chủ.
Hán tử đi tới chính là phó kỳ chủ dưới cờ Võng Lượng, tên là Dịch Quỷ. Bắc Cương nhiều hào kiệt, ngoại trừ một kỳ của Xà Thần, tam kỳ còn lại có không ít người dũng mãnh thiện chiến, hán tử tên Dịch Quỷ này chính là kiều sở trong đó. Trong Quỷ Vực tứ quái, Võng Lượng hiếu sát nhất, bởi vậy thủ hạ cũng đều không nhiều không ít nhiễm phải thói quen này, chính là một chi ác quân. Dịch Quỷ chính là người tiếp thu và kế thừa thói quen này triệt để nhất, cũng bởi vậy mới làm phó kỳ chủ của Võng Lượng.
Sau lưng hắn là một thanh Quỷ Đầu Đại Đao loang lổ vết máu, sát khí trên người như vừa trở về từ chiến trường. Nhưng hắn vừa quỳ xuống, lại cảm thấy hương hoa mê người. Lúc ngẩng đầu, sát khí trên người đã bị bầu không khí yên tĩnh lây nhiễm, dần dần biến mất.
Dịch Quỷ không khỏi chấn động trong lòng, cao thủ võ lâm so chiêu rất coi trọng khí phách, nếu lúc động thủ mà sát khí bất động tiêu tan như bây giờ, còn đánh cái gì? Chưa động thủ đã thua chín thành. Thầm nghĩ: Không ngờ mùi hoa này khắc chế được sát khí đao kiếm, có thể nói là không đánh mà thắng chi binh, chủ tử thật cao minh.
Dịch Quỷ bị bầu không khí làm cho thất thần một lát, rốt cuộc dựa vào nội công thâm hậu mà lấy lại tinh thần. Hắn đến đây báo cáo, không dám không nói, vội vàng cúi đầu cung kính: “Chủ nhân, kỳ chủ ở Thường châu gửi tin tức, xin cho phép thuộc hạ báo cáo.”
Nhưng A Bất Lặc Tư không đáp lời, thần sắc ung dung, lẳng lặng tu bổ cành cây. Hắn lúc thì ngưng thần suy nghĩ tỉ mỉ, lúc thì mặt ủ mày chau, cẩn thận từng li từng tí như đang so chiêu với cao thủ tuyệt thế. Sau một hồi lại giãn chân mày, tươi cười rạng rỡ, dường như trầm mê trong đó, rất khoan thai tự đắc. Trong không khí loãng của ngày đông, dương quang nghiêng nghiêng rơi xuống, ánh nắng, bóng người đang đứng, mai trắng, kéo vàng, hàn phong, còn có A Bất Lặc Tư, vậy mà dường như hòa làm một thể, không thể phân biệt. Mỗi động tác, mỗi chuyển động đều cho người ta cảm giác chặt chẽ không thể tách rời với tự nhiên, hoàn toàn tiến vào không gian mà con người khó thấy.
Trong nháy mắt này, rõ ràng A Bất Lặc Tư đang đứng trước mắt, Dịch Quỷ lại thấy trước mặt không có một ai, chỉ có vườn hàn mai nhỏ đang đứng ngạo nghễ dưới đông dương. Trừ cái đó ra, không còn gì khác.
Dịch Quỷ thầm nghĩ: Trước đây nghe nói Quỷ Thần Kinh của chủ nhân xuất thần nhập hóa, nhưng không biết lợi hại thế nào. Hôm nay mới biết thần công của chủ nhân kinh thiên vĩ địa, đã vào thiên đạo, vậy mà giơ tay nhấc chân cũng cao thâm mạt trắc như thế. Nếu ta là địch của chủ nhân, ngay cả một chiêu cũng không cần tiếp, hắn chỉ đứng ở nơi này, người đã mất hết chiến ý.
Dịch Quỷ không dám quấy rối hứng thú của chủ nhân, chỉ yên lặng chờ đợi.
Hơn nửa ngày, âm thanh ung dung của A Bất Lặc Tư vang lên.
“Ngươi biết không, hoa mai này, chính là quân tử trong hoa. Trong Kinh Dịch có cái gọi là nguyên, hanh, lợi, trinh, đối ứng với hoa mai, vừa vặn là bốn đặc điểm của hoa mai.”
Dịch Quỷ đến từ Bắc Cương, không có bao nhiêu học vấn, làm sao biết nhiều nội dung như vậy, lại không biết vì sao chủ nhân đột nhiên hứng thú với đồ vật của Nam man, trợn mắt lắc đầu nói: “Thuộc hạ không biết.”
A Bất Lặc Tư nhìn bồn Bạch Bích Chiếu Thủy trước mắt, nói như ngóng trông: “Chi Hoành, Ảnh Tà, Duệ Sơ, Ngạo Tuyết. Đây là Hàn Mai tứ kiếm của Lạc Kiếm sơn trang, quả thật không tệ.”
Dịch Quỷ không biết chi hoành chi thụ cái gì, ta là cường đạo, nào quản nhiều như vậy, lớn tiếng nói: “Nếu chủ nhân thích, chúng ta lấy của Lạc Kiếm sơn trang là được, ta nghĩ bọn hắn cũng không dám không cho. Nếu thật sự không giao ra, chúng ta xuất thủ trộm là được. Không phải chỉ là bốn thanh kiếm sao? Chủ nhân thần công cái thế, há không thể đắc thủ?”
“Hoang đường, Hàn Mai tứ kiếm mà cướp được, đã không phải Hàn Mai tứ kiếm.”
Dịch Quỷ khó hiểu nói: “Vì sao?”
A Bất Lặc Tư yên lặng lắc đầu, cười không nói.
Dịch Quỷ dần cảm thấy chủ nhân quả là cao thâm mạt trắc. Đột nhiên càng bội phục Si Mị và Quỷ Vực tứ quái. Không nói đâu xa, chỉ hạng mục có thể hiểu tâm tư của chủ nhân, bất kể thế nào người ngoài đã thua kém.
Trong Quỷ Vực tứ quái, Võng Lượng và Xà Thần túc trí đa mưu, thiên về phỏng đoán. Đối với tâm tư của A Bất Lặc Tư, không phải mười phần chắc chín, cũng chuẩn xác bảy tám phần. Ngưu Quỷ chính là người duy nhất trong tứ quái được truyền << Quỷ Thần Kinh >>, chính là hãn tướng xông pha chiến đấu đệ nhất, địa vị đặc thù không cần nói cũng biết.
Về phần Si Mị, càng khỏi phải nói. Chuyện Si Mị đại tỷ là nữ nhân của chủ nhân, sớm đã là bí mật công khai, chỉ kém hai người đăng đường nhập thất, đại tú ân ái, các huynh đệ mở bảy tám chục bàn ăn mừng một phen. Người trong Quỷ Vực Nhất Hỏa nhìn thấy Si Mị, một tiếng ‘Chào chị dâu’ sớm đã nghẹn trong cổ họng lâu lắm rồi.
A Bất Lặc Tư thấy Dịch Quỷ ngẩn người, biết ngốc tử này nghĩ đến chỗ khác, cười nói: “Nếu có chuyện muốn báo cáo thì nói đi.”
Dịch Quỷ lấy lại tinh thần: “Vâng! Võng Lượng đại nhân đã đến trấn Bích Thủy Thường Châu, làm việc theo kế hoạch, ắt phải làm Dạ La bảo chủ không còn mặt mũi lưu lại Giang Nam.”
A Bất Lặc Tư nghe vậy cụp mắt nói: “Chuyện này đáng để thương nghị một phen. Dạ La bảo chủ danh xưng cao thủ hiếm thấy ở Giang Nam. Tuy do ghi chép đối chiến thưa thớt, không chính thức xếp vào hàng ngũ cao thủ, nhưng không ít sự tích của hắn lưu truyền ở võ lâm Giang Nam. Bảo Võng Lượng cẩn thận hơn, một lần không thể đắc thủ, tìm cơ hội khác hạ thủ, không cần sốt ruột, vừa mất phu nhân lại thiệt quân. Trọng yếu nhất chính là dẫn hắn ra khỏi Giang Nam, đừng cản trở đại sự của chúng ta.”
Dịch Quỷ không nhịn được hỏi: “Chủ nhân, Dạ La bảo chủ kia lợi hại như vậy sao?”
“Hừ.” A Bất Lặc Tư mỉm cười, bỏ cây kéo xuống, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng không biết.”
“Hả?”
“Sáu năm trước, người này quật khởi ở võ lâm Giang Nam như sao chổi, cơ hồ chỗ đến không người tự xưng là địch. Địa bàn phủ Hàng Châu lớn như thế, không Bạch Vương thất quan nào có thể nhúng chàm, lại bị Dạ La bảo hắn đương gia làm chủ. Hơn nữa chen giữa những lão hồ ly Bạch Vương thất quan này, vậy mà thành thạo điêu luyện, phát triển rất thịnh vượng. Nhưng đến nay có rất ít ghi chép kỹ càng về hắn quyết đấu với người hoặc là đánh môn phái nào đó, chính là một huyền án.”
“Nói thế cũng không có gì lớn a.”
“Nhưng ta chưa từng nghe nói hắn thua trận.” A Bất Lặc Tư chậm rãi dạo bước, lắc đầu nói: “Hành tẩu giang hồ, hai chữ vô địch, há lại dễ cùng? Lúc ta còn trẻ, không phải bại tích đầy người sao? Chủ quan với địch nhân, chính là tàn nhẫn đối với mình, ngươi cần nhớ kỹ điểm này.”
Dịch Quỷ hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: Dựa vào bản sự kinh thiên động địa của chủ nhân, vì sao lúc nào cũng lo trước lo sau.
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện: Ôi ôi, không tốt! Chẳng lẽ nội thương lúc chủ nhân đối chưởng với con lừa trọc Thiếu Lâm phát tác! Nghe nói con lừa trọc đó là cao thủ vô cùng lợi hại ở Trung Nguyên. Lúc ấy tuy hai người đều nôn ra máu, nhưng chủ nhân hiếu thắng, vẫn cố nén mấy ngày mới phát tác, làm nội thương nặng thêm không ít. Sợ rằng nội thương lần đó còn chưa phục hồi như cũ a! Nói cũng đúng, mới có mấy ngày, muốn khôi phục quả thực không nhanh đến thế.
“Võng Lượng đã muốn đối phó hắn, phải cẩn thận hơn. Hắn định làm gì.”
“Vâng, kỳ chủ dự định như vậy như thế......”
A Bất Lặc Tư nghe thấy cau mày: “Mượn đao giết người, rất có phong cách của hắn, nhưng chỉ riêng kế sách này, không thể nắm vững thắng lợi.”
“Kỳ chủ còn có một kế khác, hai bút cùng vẽ. Không phải chỉ có một chiêu.”
Sau đó lại nói dự định ra, lúc này A Bất Lặc Tư mới yên tâm hơn: “Hắn cũng coi như biết nghĩ. Lần này hắn lại dịch dung phải không, hoá trang thành cái gì?”
“Đúng vậy, nghe nói, kỳ chủ hoá trang thành một người họ Vương.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi
Truyện này có hậu cung ko vậy ?
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi.
Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung
Ít nhất cũng 4 vợ
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =))
Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi
Chỉ hi vọng con tác không drop
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK