Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch tổng quản nhìn chằm chằm lôi đài, đôi mắt to ngập nước như kết băng, không có nửa điểm nhiệt độ. Nàng vốn quen thuộc cung đình lễ nghi, lúc đứng ưỡn lưng ngẩng cổ, cảm xúc nội liễm, hiện tại càng là một phái thanh lãnh.

Đại khái là bởi vì vừa rồi ta chỉ lo nói chuyện với Tô Hiểu, không để ý tới nàng, nên bị nàng giận. Tâm lý của công công cũng không khác nữ nhân lắm... Không thể đắc tội nữ nhân, càng không thể đắc tội công công.

Hơn nữa ta không thể chịu đựng bầu không khí ngột ngạt như vậy, không thể không nghĩ cách dỗ dành nàng...

Ta nhìn lên bầu trời thu dương cao chiếu, mặc dù không nóng bức, nhưng cũng rất độc. Thoáng nhìn da thịt trắng như sương tuyết của Bạch tổng quản, mơ hồ lộ ra màu đỏ. Làn da còn trắng hơn, tinh tế hơn nữ tử. Mặc dù Bạch tổng quản như băng điêu không nói câu nào, nhưng dù sao da thịt non mềm, không chịu được phơi nắng lâu. Thỉnh thoảng sẽ quay cổ tránh ánh nắng. Nhưng nơi này không che không đậy, nào né tránh được. Trên làn da non mịn có chút ửng đỏ.

Bình thường nàng đi ra đi vào đều có người theo hầu hạ, nhưng vừa rồi kéo ta chạy tới nơi này, tiểu thái giám theo hầu bị bỏ lại phía sau.

Ta bỗng nhiên có chủ ý.

"Bạch tổng quản."

"..."

Bạch Liên vẫn không để ý tới ta, nhưng vừa thấy cử động của ta, băng mỹ nhân không nói một lời vẫn phải lên tiếng kinh hô: "Ngươi, ngươi làm gì! Sao ngươi cởi quần áo!"

Ta không nói lời nào, chỉ cởi áo khoác ra, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, trực tiếp căng ra che trên đầu nàng.

Bạch tổng quản không cao, trong nữ tử có lẽ xem như cao, không khác Thẩm lão đại mấy. Nhưng với nam nhân mà nói, cũng chỉ có thể xem như trung bình. Có lẽ là tiến cung lúc còn nhỏ, tịnh thân ảnh hưởng tới thân thể phát dục. Nàng có eo thon, thân hình tinh tế, hết thảy đều giống như nữ tử. Nghĩ tới đây trong lòng ta không khỏi buồn bã. Nếu không có nguyên nhân đặc biệt, ai muốn tiến cung làm thái giám?

Tay ta khuếch trương, căng áo khoác ra, tựa như một chiếc lều che nắng, che toàn bộ Bạch tổng quản thấp hơn ta không ít vào trong đó. Râm mát vừa đến, hình như Bạch tổng quản dễ chịu hơn không ít, thế đứng hơi thả lỏng.

Trong đôi mắt đẹp của Bạch tổng quản dị sắc lăn tăn, nàng không hề chớp mắt nhìn ta chằm chằm.

Bầu không khí giữa chúng ta rốt cuộc dịu lại, ta biết nàng sẵn lòng nói chuyện. Tay kia không nhàn rỗi, móc ra một hạt dưa rang giòn thơm, đặt ở dưới răng nhẹ nhàng gặm đi lớp vỏ, lộ ra thịt dưa trắng tinh mềm dẻo bên trong, khẽ hút vào miệng, trong miệng tràn đầy mùi thơm.

Ta lộ ra nụ cười lấy lòng, rất giống tiểu nhị ca ở quán trà Thiên Kiều: "Bạch đại tổng quản, ăn hạt dưa không?"

"..."

Bạch tổng quản vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm ta hồi lâu, thấy thế ta cũng có chút lúng túng. Nàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem hai người 'Kịch đấu' trên lôi đài, vẫn không nói một lời. Đây, đây là cách chơi gì?

Vừa rồi bầu không khí đã dịu lại, lẽ nào ta cảm giác sai?

Bỗng nhiên Bạch tổng quản duỗi cánh tay nhỏ nhắn trắng bóc ra, lấy đi túi hạt dưa từ trong ngực ta. A! Bạch tổng quản muốn ăn hạt dưa.

"Để ta lột vỏ cho ngài."

"..."

Bạch tổng quản trợn mắt nhìn ta, nhưng bởi vì đôi mắt quá điềm đạm đáng yêu, bất luận thế nào ta chỉ thấy nàng đang ném mị nhãn cho ta. Đại khái là muốn nói không cần ta hỗ trợ đi.

Chúng ta lại trầm mặc xuống.

Một lát sau...

"Ta nói a..."

Bạch tổng quản đột nhiên mở miệng, nàng học dáng dấp của ta gặm hạt dưa, con mắt nhìn thẳng vào trên đài, dường như hơi khó chịu nói: "... Đó là Tô Hiểu sao? Ta gặp hắn hai lần, lúc ấy chưa kịp nhìn kỹ. Nhưng vẫn nghe nói Tô Hiểu có thể so với Tống Ngọc Phan An, còn xinh đẹp hơn đại cô nương. Hôm nay vừa nhìn quả nhiên là thế." Nhưng hiển nhiên nàng không biết gặm hạt dưa như thế nào, nhét hạt dưa lung tung bên miệng, cũng không biết ăn thế nào. Giống như con sóc con đang cầm đồ ăn, mười phần khả ái.

Ta không khỏi cười nói: "A? Bạch tổng quản yêu Tô Hiểu nhà ta?"

Bạch Liên: "Ta sao lại thích nam nhân? Miệng chó không mọc ra ngà voi."

Nói thì nói như thế, nhưng lúc Bạch tổng quản nói câu này, gương mặt tuyết trắng hiện lên một chút đỏ ửng, phảng phất một giọt chu hồng nhỏ vào trong thanh thủy, ửng đỏ lan ra, trông rất đẹp mắt.

Không thể nào... Bạch tổng quản thế mà...

Trong lòng ta có chút phức tạp: Đại đa số thái giám triều ta vẫn thích nữ nhân. Thế nhưng trong đó cũng không ít người như Vương công công, yêu thích nam phong. Vạn nhất thái giám mỹ mạo này coi trọng Tô Hiểu, lấy quyền thế của nàng chỉ sợ không khó đắc thủ. Chuyện này phá thế nào đây!

* * * * * * * * * * * * * * * **

Minh Phi Chân nghĩ đông nghĩ tây, nhưng không biết từ nãy đến giờ, trong khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi này, trong lòng Bạch Liên lại xoay chuyển trăm dạng tâm tư.

Bạch Liên không có bằng hữu. Bí mật nàng là thân nữ nhi quá lớn, nàng không thể lộ ra chút sơ hở nào, tự nhiên cũng đành phải làm ra dáng vẻ không thân cận với bất kỳ ai. Cung đình sinh hoạt buồn tẻ, gương mặt mọi người đều như nhau, thường ngày ngay cả một nụ cười cũng có.

Nàng chưa hề được trải nghiệm cảm giác có bằng hữu, tự nhiên cũng không biết cái gì là tịch mịch.

Tựa như tiểu sinh lớn lên ở vùng đất nghèo nàn cực bắc, chưa từng thể nghiệm khí hậu xuân về hoa nở của Giang Nam, tự nhiên không cho rằng khí hậu rét căm căm là khổ. Nhưng nếu mời hắn đến Giang Nam du lãm một ngày, chỉ sợ hắn không còn muốn trở lại địa phương mà cả đời không cảm thấy nhưng bây giờ lại cảm thấy lạnh đến chết người.

Lúc này tâm tình Bạch Liên có chút tương tự. Nàng chưa từng nói cười với người lâu như vậy, nhất là với nam nhân. Trong cung, ngoài hoàng thân ra thì người người sợ nàng, hậu cung phi tần có người không coi nàng ra gì, có người dụng tâm nịnh nọt, nhưng không người nào hảo hảo trò chuyện với nàng một lần.

Minh Phi Chân xuất hiện làm cho nàng cảm nhận được nhân sinh Trung Nguyên cũng có phương thức chung sống với người. Tựa như người trải qua cái lạnh khủng khiếp bỗng nhiên tìm được nơi xuân dã thảm cỏ xanh như đệm, hoa nở khắp nơi.

Cảm giác ỷ lại trong nội tâm sinh sôi với tốc độ mà nàng không thể tưởng tượng cùng khống chế. Cho dù Bạch Liên biết thời gian như vậy sẽ không dài, nhưng tối thiểu, tối thiểu nhất ngày hôm nay, trước khi Ngự Tiền Luận Võ kết thúc, Bạch Liên vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ thời gian tự do này.

Nhưng Bạch Liên không nghĩ tới sẽ kết thúc nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới bằng phương thức như vậy.

Minh Phi Chân vừa thấy Tô Hiểu liền quên mất nàng, quên sạch sành sanh, không nhớ nàng còn tồn tại.

Vì cái gì? Hắn làm sao vậy? Vì cái gì không nói chuyện với ta?

Dù cho mình buông mặt mũi tìm hắn trò chuyện, hắn vẫn hờ hững. Vì sao hắn lại như vậy?

Thời điểm nghĩ như vậy, đột nhiên ngực nhói nhói.

Tình cảm không thể nào hiểu được lại lần nữa sinh sôi, trong vòng một ngày Bạch Liên thể nghiệm quá nhiều cảm giác mà cho tới bây giờ nàng chưa từng cảm thụ qua, đã quá phụ tải của nàng. Thậm chí nàng không nghĩ ra nên nói cái gì, nên làm cái gì. Đành phải đứng lẳng lặng ở nơi đó, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Giống như tiểu hài tử lần đầu tiên thụ thương, không dám phản kháng, đành phải ngồi xổm bất động, lặng lẽ chờ cơn đau qua đi.

Nhưng thời điểm nàng làm như vậy, tên đại ngốc Minh Phi Chân lại không ngừng ồn ào bên tai nàng.

Cái gì Tô Hiểu học kiếm pháp thật nhanh a, Tô Hiểu thiên phú thật cao a, lại còn rất có tinh thần trọng nghĩa.

Tô Hiểu một kiếm này dùng thật tốt a, Tô Hiểu đánh cho Doãn Nhất Huyền hoa rơi nước chảy rồi.

"Ngươi ồn ào cái rắm! Tự xem đi!"

Thời điểm câu này ra khỏi miệng, nàng cảm thấy hôm nay mình thật không giống mình.

Đây là thế nào? Vì sao lại buồn bực như vậy? Vì cái gì cảm xúc lại mất khống chế?

Bạch Liên càng sợ hãi hơn.

Nàng trải qua cuộc sống che giấu mình từ nhỏ. Trên người nàng có thiên đại bí mật, nhất định phải ẩn tàng bản thân, phải cố gắng giấu mình trong tầm mắt của mọi người. Cung đình là địa phương tàn khốc, nếu nàng không thể giữ vững bí mật thì không thể thủ hộ người trọng yếu với nàng.

Nàng vẫn luôn như thế, thời gian đã dài đến mức nàng tự nhận là bất luận thời điểm nào nàng cũng không để lộ ra ý nghĩ trong lòng.

Nhưng vì cái gì chỉ một sự kiện đơn giản như vậy, lại làm cho nàng thất thủ liên tục?

Bạch Liên có chút sợ nói chuyện, nàng ngậm miệng không nói, để tránh cảm xúc trong lòng mình lộ ra lần thứ hai.

Trong lúc Minh Phi Chân nghĩ biện pháp lừa nàng, vì chuyển di sự chú ý của mình Bạch Liên đành phải xem luận võ trên lôi đài.

Nhưng dần dần nàng phát giác mình không phải đang xem luận võ, nàng chỉ đang nhìn gương mặt thanh tú của Tô Hiểu, hình như càng nhìn càng không thoải mái.

Nàng cũng không nói lên được là cái gì. Dường như là bởi vì câu 'Tô Hiểu nhà ta' của Minh Phi Chân hay là lần đó tại tiểu Nam môn, Minh Phi Chân vừa nghe nói Tô Hiểu có chuyện liền chạy như bay, lại có lẽ là bởi vì Minh Phi Chân vừa thấy Tô Hiểu liền không hề để tâm đến mình, ngay cả mình tồn tại cũng không nhớ.

Những chuyện này đều làm cho nàng rầu rĩ.

Nếu như hôm nay Minh Phi Chân không phải với Tô Hiểu, mà là đầu mày cuối mắt với một nữ tử khác, có lẽ Bạch Liên sẽ chỉ khinh miệt nói một câu: "Nam nhân, đều là một cái đức hạnh!" Nói không chừng còn phải trào phúng vài câu, làm cho Minh Phi Chân không xuống đài được.

Nhưng Tô Hiểu không giống, hắn là nam. Ở mức nào đó, khoảng cách giữa hắn và Minh Phi Chân còn xa hơn mình. Nhưng vì cái gì bọn hắn có thể ở chung tốt như vậy, khiến cho người ta ao ước như vậy?

Nghĩ tới đây Bạch Liên không khỏi liếc mắt nhìn Minh Phi Chân, muốn biết hắn đang suy nghĩ gì.

Nhưng gia hỏa loạn thất bát tao này đột nhiên trở nên thân thiết. Hắn chú ý tới vết bỏng nắng trên cổ mình.

Da thịt Bạch Liên non nớt, không chịu được nắng gắt. Hành động này biểu hiện hắn đang quan tâm mình.

Nàng nhìn chằm chằm Minh Phi Chân, nhìn một lúc, đột nhiên cảm thấy gia hỏa này thật đáng ghét.

Người này không thể bình thường một chút sao? Trong hoàng cung ai dám đối xử với tổng quản đại thái giám như thế? Nhưng hắn cái gì cũng dám làm. Ngày đầu tiên gặp mặt, hắn đã ôm mình vào lòng, cưỡng ép cướp đi nụ hôn đầu của mình.

Bạch Liên cũng không phải là nữ hài tử bình thường. Từ nhỏ nàng đã không mơ ước cái gì tình yêu, cái gì lấy chồng. Cũng chưa từng có tâm sự thiếu nữ. Mà lại làm người cực kỳ quả quyết, sẽ không bị cảm xúc nắm mũi dẫn đi. Sau khi nàng bị Minh Phi Chân hôn, mặc dù đáy lòng vẫn có một trận lửa giận, thế nhưng cũng không quá để ý đến loại chuyện như nụ hôn đầu tiên. Nàng chỉ coi như bị chó hoang cắn một cái. Chẳng lẽ người bị chó cắn, còn cần phải đi cắn chó sao?

Nàng chính là người như vậy.

Nhưng bây giờ Bạch Liên cảm thấy bản thân không quá thoải mái. Trên thân thể có rung động kỳ quái.

Nàng đột nhiên cảm thấy đôi môi anh đào đầy đặn đỏ thắm của mình tồn tại một trận lửa nóng, ký ức ngày đó Minh Phi Chân quấn quít hôn môi nàng bỗng chốc nổi lên từ sâu trong đáy lòng. Nụ hôn đó là lần đầu tiên trong đời nàng tiếp xúc thân mật với nam tử, mặc dù sau đó không thèm để ý, nhưng ấn tượng vẫn khắc sâu đến cực điểm. Nàng cảm thấy môi đỏ tê tê, phảng phất không thuộc về mình, cảm giác phi thường cổ quái.

'Vậy thì, ngươi để cho ta hôn một lần nữa?' Tiền đặt cược của Minh Phi Chân bỗng nhiên hiện ra trong lòng. Mạch suy nghĩ của Bạch Liên bay lên bay xuống, không khỏi mặt đỏ tới mang tai.

Mình vừa thua cược.

Nàng không dám tưởng tượng nếu lúc ấy Minh Phi Chân kiên trì muốn như vậy, nàng nên làm cái gì?

Có chơi có chịu sao? Thật giống như ngày đó hôn lần nữa sao?

Bạch Liên không tìm được đáp án, lại cảm thấy đôi môi càng ngày càng kỳ quái, giống như sắp bốc cháy. Thậm chí nàng không thể không đoạt lấy hạt dưa của Minh Phi Chân để che giấu.

Bạch Liên vốn không ăn những thứ này. Thậm chí nàng chưa ăn qua hạt dưa, chỉ là thấy Minh Phi Chân ăn vui vẻ, trong lòng tức giận, liền muốn cướp đồ ăn của hắn.

Thế nhưng vào lúc này Minh Phi Chân lại nói cái gì muốn đút cho nàng, như vậy sao được!

Chuyện đôi môi đỏ lên sắp bị phát hiện!

Bạch Liên vì không để cho hắn chú ý tới đôi môi mình đang đỏ lên, đành phải miễn cưỡng nói: "Đó chính là Tô Hiểu? Ta gặp hắn hai lần, lúc ấy chưa kịp nhìn kỹ. Nhưng vẫn luôn nghe nói Tô Hiểu có thể so với Tống Ngọc Phan An, xinh đẹp hơn đại cô nương. Hôm nay vừa nhìn quả nhiên là thế."

* * * * * * * * * * * * * * * * * **

Ta còn đang lo được lo mất, Bạch tổng quản bỗng nhiên hừ một tiếng nói: "Hừ, thế này sao lại là Tống Ngọc Phan An, rõ ràng là Tô Đát Kỷ!"

Ngươi cũng không soi gương, ngươi mới giống hồ ly tinh hại nước hại dân... Lời nói sẽ bị ghi hận này ta không dám nói ra.

Trên đài Tô Hiểu đã là thắng nhiều bại ít, Doãn Nhất Huyền không dám hoàn thủ, Thiết Tuyến Quyển đã bị đâm bay. Ta thấy cho dù bây giờ để Doãn Nhất Huyền hoàn thủ, hắn muốn vãn hồi thế bại cũng không dễ dàng.

Bỗng nhiên ta thấy trên miệng Bạch Liên dính một miếng vỏ nho nhỏ, nhìn qua mười phần buồn cười.

Ta dở khóc dở cười, gia hỏa này căn bản không biết gặm hạt dưa.

Là không muốn cho ta ăn mới cướp của ta a? Làm sao Bạch tổng quản cũng có mặt giận dỗi trẻ con như thế.

Ta đang muốn lấy vỏ hạt dưa xuống cho nàng, bỗng nhiên nghĩ đến lúc nãy nàng vừa thở hồng hộc vừa hô. Ai biết tâm tình nàng đã tốt hơn chưa, nếu như đắc tội nàng lần nữa, ta sẽ thật bị cấm quân kéo xuống đánh roi a.

Ta đành phải uyển chuyển một chút, ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của nàng.

"Khụ khụ khụ."

Sau mấy tiếng, Bạch Liên mới nghi ngờ nhìn ta, lông mày nhíu chặt: "Nếu ngươi có bệnh, đừng lây cho ta."

"Ai có bệnh a! !" Ta suýt chút nữa tức giận đến nhảy lên, gia hỏa này cứ không biết tốt xấu như vậy a!

Ta không dám đụng vào nàng, đành phải bĩu môi, chỉ vào bên miệng của ta: "Ầy, ừm, nơi này."

Khuôn mặt Bạch Liên đỏ lên, đột nhiên cắn chặt môi anh đào, không chút suy nghĩ, đưa tay lên chính là một vả! Ba một tiếng đánh vào mặt ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
02 Tháng mười, 2019 17:22
Tô Lê tank 1 hit cho thanh niên Phi Hoa, giờ đang nằm nôn máu thành lít =))
Quang Anh Luong
02 Tháng mười, 2019 11:03
Lão Hoa :))) Lâu lắm không gặp :))
Quang Anh Luong
25 Tháng chín, 2019 14:47
Tem :)))
Quang Anh Luong
08 Tháng chín, 2019 18:22
Không sao :))) còn nhớ là tốt rồi
Hoaqin
08 Tháng chín, 2019 12:26
Sorry anh em, đợt này thi kỳ hè cộng thêm bảo vệ báo cáo mệt thành cún nên không up chương được
Quang Anh Luong
08 Tháng chín, 2019 11:44
2 chữ ‘mất phí’
Huy Đinh
03 Tháng chín, 2019 11:53
Hi truyện này đc mà sao cvt ko thấy dịch nhỉ
Quang Anh Luong
01 Tháng chín, 2019 23:10
Sao lần này lâu thế bác? :v Bận ah? Hay ốm cmnr? -_-
Quang Anh Luong
28 Tháng tám, 2019 19:17
Thank :))
Quang Anh Luong
28 Tháng tám, 2019 19:16
Thớt ah? Up sớm vậy? :))) truyện còn dài, giữ sức giữ sức
Huy Đinh
27 Tháng tám, 2019 22:57
Thấy bảo su phụ vs lão sư phụ ba chiêu ko làm minh phi chân đứng dậy nghe hoang mang ghê
Quang Anh Luong
27 Tháng tám, 2019 19:09
Thank chương mới :))
Quang Anh Luong
27 Tháng tám, 2019 19:09
Bác up đúng lúc ta đang ăn :v
Quang Anh Luong
26 Tháng tám, 2019 00:58
Chương mới chương mới :)) lão Hoa vất vả ~ ^v^
Quang Anh Luong
26 Tháng tám, 2019 00:57
Một chín một mười đi :v Lão đấy trông bựa bựa mà trâu bò có số má đấy :// Không cần bật Chúc chiếu u huỳnh mà vẫn oánh ngang một con lục hung mới sinh
fatelod
25 Tháng tám, 2019 18:45
bộ này ai cũng hài :v
Huy Đinh
25 Tháng tám, 2019 09:56
Ko thấy thằng sư phụ nó hiện hình nhỉ nghe nhiều ghê ko biết thằng nào hơn
_someone
24 Tháng tám, 2019 20:14
Thank thớit. Cứ tưởng Ngọc Phi Diên bá thế nào mới ngang cơ được với Minh Tố Vấn. Hóa ra là do não rỗng quá nên mới thế.
Quang Anh Luong
24 Tháng tám, 2019 16:12
Đọc đoạn oánh Bàn Cổ phê hơn, dù không nhắc nhiều lắm
Quang Anh Luong
24 Tháng tám, 2019 16:12
Thank :))
61703187
23 Tháng tám, 2019 19:32
lâu lâu đọc lại khúc Mpc đánh với ABLT cuốn vl
Quang Anh Luong
23 Tháng tám, 2019 15:56
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
22 Tháng tám, 2019 18:34
Chương mới :))
Quang Anh Luong
21 Tháng tám, 2019 13:01
Thank thớt :)) chuẩn bị nếm thử trứng xào cà chua của Hiểu :)))
Quang Anh Luong
20 Tháng tám, 2019 14:26
Tem nhá :3
BÌNH LUẬN FACEBOOK