Phục Tượng nhìn thanh niên trước mắt còn có trường kiếm trong tay hắn, biết vừa rồi mình lại bị Thẩm Y Nhân ám toán.
Nhưng cũng không khỏi chú ý tới Đường Dịch.
Thanh niên đứng ở nơi này, khí độ phi phàm, tuổi tác không lớn. Biểu tình hắn lãnh đạm, trong mắt mơ hồ có anh hoa, lộ ra phong phạm cao thủ đặc cấp mới có. Nếu ánh mắt Phục Tượng chuẩn xác, chỉ sợ người trẻ tuổi trước mắt này là cao thủ đồng cấp với hắn.
Nguyên lai tưởng rằng hắn may mắn mới đánh bại được Thiết Hàn Y, không ngờ là có chân tài thực học a.
"Đường Dịch. . . Căn cứ tình báo của lão phu, ngươi là Bắc Hải Minh Kính cung chi hậu a." Phục Tượng có chút nghi hoặc nhìn hắn cùng từng tia từng tia nhiệt khí trên thân hắn, "Bắc Hải Minh Kính cung chính là một đại môn phái võ lâm phương bắc, võ học dĩ nhiên tinh thâm ảo diệu, nhưng phương diện nội công lại lấy âm hàn làm chủ."
Phục Tượng nhìn vết tích lưu lại trên tay mình.
"Ngươi học được một thân viêm dương nội lực này ở đâu? Nhìn tạo nghệ của ngươi với công pháp này , chỉ sợ là tu tập từ nhỏ, luyện phải hơn mười năm."
Đường Dịch thản nhiên nói: "Cái này gọi là Huyết Dương Chân Khí, là Côn Lôn công pháp."
"A? Ngươi là Côn Lôn đệ tử?"
Ngoại trừ võ lâm Giang Nam ra, từ trước đến nay chính đạo lấy Thiếu Lâm, Võ Đang, Đại La sơn cầm đầu, tiếp theo chính là Côn Lôn, Nga Mi, Không Động, Điểm Thương tứ đại phái. Dù Côn Lôn cũng là võ học đại tông phái, nhưng ở cực tây, đệ tử không dễ tới Nam Kinh. Phục Tượng làm người cẩn thận, tình báo có thể tranh thủ thì tận lực tranh thủ, đây là bệnh cũ tái phát.
"Cũng không phải." Đường Dịch thản nhiên nói: "Chuyện của ta, không cần ngươi xen vào. Chú ý!"
Đường Dịch miệng quát ‘Chú ý', lại không thèm nhìn, trở tay hất một cái, trường kiếm trên tay bay đi. Cắt đứt dây thừng đang trói một võ sĩ, vừa vặn cởi trói một cao thủ Quân Vương trắc. Người được phóng thích quyết định rất nhanh, rút kiếm tiếp tục thả người. Hai Hắc Phong Thập Tam Dực trông coi những người đó đã bị Đường Dịch trọng thương, trong chốc lát không thể đứng dậy.
Trước mắt Hắc Phong Thập Tam Dực chỉ còn lại ba người, một người đang đánh lộn với Long Tại Thiên. Hai người còn lại lập tức đi ngăn cản. Về phần một đám tư binh võ công không tệ, vẫn còn phân rõ được tầm quan trọng của sự tình, che chở Tranh vương không cho Đường Dịch tiếp cận.
Phục Tượng thấy thế cũng muốn đi ngăn cản, lại bị một bóng tím cản đường, chính là Đường Dịch lao lên giao thủ với hắn.
Mang theo một trận gió mạnh, song chưởng Đường Dịch đánh tới.
Sau khi Phục Tượng lộ ra thực lực chân chính, đây là lần đầu tiên có người dám chính diện đối cứng với hắn. Phục Tượng tiếp song chưởng của Đường Dịch, lui ra phía sau hai bước, mỗi tay trả một chưởng. Nội lực Đường Dịch không địch lại, cũng chỉ có thể xoay người lui lại. Nhưng hắn hạ xuống đất lập tức quay về, nhanh vô cùng, lại là một chưởng liều mạng. Nếu tu vi hơi kém mà gặp phải loại đấu pháp này, e rằng sẽ bởi vì biến hóa không kịp mà vận sai chân lực, tự rơi vào khốn cảnh.
Phục Tượng vẫn vô cùng đơn giản đẩy ra một chưởng, Phục Tượng Thần Chưởng của hắn đã luyện đến cảnh giới khá cao minh, không cần đặc biệt vận công, đưa tay là kình lực tự sinh. Đường Dịch tập kích không thể nhiễu loạn hắn. Nhưng bình thường hắn xuất chưởng tất sát, chỉ có lần này không dám ra toàn lực, lưu lại ba phần dư lực.
Phục Tượng xem như minh bạch sự lợi hại của Lục Phiến môn tiểu bá vương. Nội lực Đường Dịch có lẽ không bằng hắn, thế nhưng nội công hắn luyện rất kì lạ. Lần đầu tiên giao thủ, cảm giác còn chưa quá mãnh liệt, nhưng vừa rồi tiếp song chưởng của hắn, Phục Tượng mới phát giác được nội lực vận chuyển rất không trôi chảy. Nhất là kinh mạch chỗ cổ tay hơi sưng đau, có cảm giác như bị bỏng. Làm cho nội lực của hắn bị ngăn trở.
Phục Tượng thầm nghĩ: Tiểu tử này nội lực thâm hậu, nhưng kém xa lão phu, không đủ gây sợ. Chỉ là nội công hắn luyện thực sự đáng sợ, chuyên môn đốt kinh mạch, đả thương nội tạng người. Coi như không tiếp xúc với hắn, chân khí toàn thân hắn thậm chí không khí xung quanh vẫn bị nóng lên. Càng không nói đến hai cánh tay phát ra chân khí. Vừa tiếp xúc, da tay liền có cảm giác sắp bị bỏng. Đây là võ công gì?
Phục Tượng cảm thấy Đường Dịch không luyện bất kỳ một môn nội công nào hắn quen thuộc, nhưng chân khí hạo nhiên chính đại, là con đường của danh môn chính phái.
Hắn xoay chuyển ý nghĩ: Chân khí này nóng bỏng như vậy, cho dù trước khi thành hình có thể giữ lâu trong kinh mạch, nhưng từ lúc thành hình đến trước khi kích địch, vẫn phải vận tụ trong tay. Lão phu cũng không tin, ngươi có thể một mực vận tụ chân khí nóng bỏng như vậy? Có thể đốt ta bị thương, chẳng lẽ không thể đốt ngươi bị thương sao!
Thế là lần thứ hai giao thủ, Phục Tượng không trực tiếp so chiêu với Đường Dịch, song chưởng xoay chuyển tránh né, tạm thời không tiếp xúc với bàn tay Đường Dịch. Muốn nhìn xem Đường Dịch có thể một mực vận Huyết Dương Chân Khí trong tay hay không.
Quả nhiên kế này có hiệu quả, Đường Dịch không lấy Huyết Dương Chân Khí chiến đấu như vừa nãy.
Nhưng Phục Tượng vui vẻ không được bao lâu, kĩ năng Đường Dịch bày ra lại càng vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Từ lúc Phục Tượng quyết định dùng xảo chiêu, không tiếp xúc với bàn tay Đường Dịch để hạn chế Huyết Dương Chân Khí, Đường Dịch bắt đầu sử dụng phương thức chiến đấu khác-- lấy xảo đấu xảo, đúng hợp ý hắn.
Võ công Phục Tượng giản dị tự nhiên, một môn Phục Tượng Thần Chưởng luyện từ trẻ đến giờ, danh phù kỳ thực một chiêu tiên cật biến thiên. Vừa vặn là hai thái cực với Đường Dịch. Với hắn mà nói, đấu pháp của Đường Dịch không thua gì một trận tẩy lễ về kiến thức võ học.
Đường Dịch cười lạnh một tiếng.
Hai tay không ngừng huyễn ra những biến hóa không thể tưởng tượng nổi.
"Đây, đây là cái gì! ! "
Tay trái Đường Dịch phát quyền liên hoàn, nhưng mà ba quyền kích ra, cương ngạnh, nhu xảo, kình mạnh, lại là ba kỹ xảo khác nhau. Cao chân đạp một cái, như sơn nhạc chống trời, tay phải bấm kiếm quyết, sử dụng kiếm pháp nhập môn của Lục Phiến môn. Trong nháy mắt đánh giáp lá cà, vậy mà bao gồm năm môn võ công khác nhau.
Phục Tượng bị những võ công liên tiếp này làm cho hơi loạn, miễn cưỡng kiên định tâm thần, quát: "Cho dù chiêu số của ngươi hiếm thấy hơn nữa! Có sánh được một chưởng này của lão phu không!" Lấy bất biến ứng vạn biến, vẫn thật thà đánh ra một chưởng.
Chỉ thấy thân pháp Đường Dịch khẽ động, dùng một chiêu Côn Lôn phái Nhu Thác Thủ, đẩy mình ra khỏi phạm vi bao phủ của chưởng lực. Tiếp theo chợt quay người lại, hai tay vẽ nửa vòng tròn, dùng công phu Miên Chưởng của Võ Đang. Tá đi chưởng phong bức nhân, hơn nữa điều chỉnh hoàn toàn tư thế của hắn.
Cuối cùng Đường Dịch ngưng thần tụ khí, hai ngón tay điểm liên tục, một chiêu Luân Hoa Chỉ hư điểm, kình lực bắn ra ba lần. Kết hợp xảo diệu với tốc độ, triệt tiêu được chưởng lực hùng hậu của Phục Tượng.
Phục Tượng thấy thế ngạc nhiên, tốc độ biến hóa của Đường Dịch nhanh chóng, đã đến trình độ không phải lấy bất biến ứng vạn biến là có thể đối phó. Trong chốn võ lâm có một số người không chịu chuyên tâm luyện võ, một thân tinh thông nhiều môn võ công. Nhưng mà luyện ra hỗn tạp không thuần, sơ hở rõ ràng. Bản thân Phục Tượng cũng từng tự tay giết không ít loại ngu xuẩn đó.
Thế nhưng Đường Dịch lại là một chuyện khác.
Hắn không phải hỗn hợp hơn mười môn võ công này làm một, lấy tuổi của hắn, không thể có tu vi như vậy.
Hắn có thiên phú chiến đấu kinh người.
Điểm mà Đường Dịch khiến người ta giật mình nhất là, hắn có thể căn cứ chiến cục biến hóa mà sử dụng ra võ công thích hợp. Lúc nãy biện pháp hắn triệt tiêu Phục Tượng Thần Chưởng, sự phối hợp giữa nhãn lực, thân thể, ý nghĩ không chê vào đâu được. Phương thức chiến đấu của hắn càng là thiên mã hành không, nếu không phải Phục Tượng lấy chưởng lực mạnh mẽ áp chế, chỉ sợ không biết làm thế nào mới phá giải được.
Mỗi khi Đường Dịch sử dụng ra một môn võ công, tự có mục tiêu chiến lược của mình. Rất khó tưởng tượng thanh niên mới từng này tuổi, làm cái gì mà có thể nắm chắc cục diện chiến đấu như thế. Ngay cả Phục Tượng thân là sát thủ nhiều năm, tự vấn cũng không bằng hắn. Đây là thiên phú kinh người, cũng có lẽ là thành quả hắn khổ luyện, tóm lại là một vũ khí đáng sợ. Chiến đấu với hắn, tựa như đồng thời chiến đấu với vài địch nhân.
Phục Tượng tiếp mấy chiêu liền biết, võ công tiểu tử này không kém Thẩm Y Nhân, nhưng chắc chắn vượt qua Long Tại Thiên. Nếu như bàn về lĩnh ngộ đối với chiến đấu, chỉ sợ còn tốt hơn hai người kia. Ai nói môn hạ Lục Phiến môn nhân tài điêu linh, đây không phải là một khối bảo ngọc sao!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
01 Tháng mười, 2018 14:27
Bóp ngực nhé =))
01 Tháng mười, 2018 13:46
main nhúng tay vào là loạn hết lên.
01 Tháng mười, 2018 05:26
=)) sờ đít sờ mông nhân có thấy gì không:nhũn nhũn...bóp mông vợ tương lai của lãnh đạo...tội này thơm
30 Tháng chín, 2018 12:14
thực ra thế cũng ổn rồi, nhiều truyện ngày chỉ có 2 chương. Nhưng kiểu đọc bị ngắt quãng cứ muốn thêm chương thôi=_=, dù sao có chương là vui rồi :))
30 Tháng chín, 2018 11:55
Mình làm 1 chương cũng gần tiếng, có khi hơn, đâu phải hôm nào cũng 6 chương được đâu. Bình thường nếu mình rảnh thì 6 chương còn hôm nào bận thì 4 5 chương thôi, còn phải đi học nữa mà =))
29 Tháng chín, 2018 22:59
hôm nay 4 chương thôi à ad
29 Tháng chín, 2018 20:45
=)) ngay trên lưng...đọc cười ỉa luôn
27 Tháng chín, 2018 20:13
truyện tranh bỏ nhiều chi tiết quá
26 Tháng chín, 2018 21:18
tks ad nhiều!!
26 Tháng chín, 2018 20:32
Mỗi ngày mình cố gắng ra khoảng 4 5 chương cho anh em, căn bản là quick trans rồi còn edit rồi đọc lại soát lỗi nên rất tốn thời gian.
26 Tháng chín, 2018 19:55
có lịch ra chương không ad ơi
26 Tháng chín, 2018 15:42
truyện tranh mới dịch được ít thôi, nội dung ngang ngang 13 chương này mà bị biến thể đi chút rồi
26 Tháng chín, 2018 15:33
có truyện tranh nữa à
26 Tháng chín, 2018 11:45
thấy đẹp hơn trong truyện tranh
26 Tháng chín, 2018 11:44
https://wapbaike.baidu.com/item/%E6%AD%A6%E6%9E%97%E4%B9%8B%E7%8E%8B%E7%9A%84%E9%80%80%E9%9A%90%E7%94%9F%E6%B4%BB?
chủ top vô đây lấy mấy ảnh nhân vật về cho mọi người nè
BÌNH LUẬN FACEBOOK