Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm ầm.

Thiên lôi nổ tung, như lửa lan đồng cỏ, khí ẩm như hơi nước trong cái nồi không chứa được, theo giọt mưa đầu tiên rơi xuống, tràn ra ngoài.

Một giọt, hai giọt, ba giọt...... Đánh cho Thái Hồ mênh mang sóng biếc, lăn tăn không dứt.

Hạt mưa tí tách tí tách, hơi nước tóe lên dần dần dày, lượn lờ như khói đặc.

Mưa Giang Nam dịu dàng xưa nay, mưa mảnh như tơ, nhưng rả rích rất lâu, tuyệt không ngừng nghỉ. Nhìn thế này, sợ rằng phải mưa cả đêm.

Trận mưa bụi ngày đông này, đến trong đêm tối, không biết tẩy đi bao nhiêu ô uế.

Thẩm Y Nhân đợi ở bên cạnh tường viện trang viên, một gia đinh đang lén lút vượt qua đầu tường, bỗng thân hình trì trệ, rơi xuống mặt đất ướt sũng, phát ra một tiếng vang trầm.

Gia đinh kia bị một đại lực đột nhiên đánh tới nắm yết hầu, ngay cả hô đau cũng không thể.

“Quỷ Vực Nhất Hỏa tới bao nhiêu người? Ở nơi nào?”

Gia đinh chỉ cảm thấy, một trận gió thơm động lòng người của tuyết mai tạt vào mặt. Mơ hồ nhìn thấy, người trước mắt tuy mặc hắc bào, nhưng eo nhỏ như ong, tròn trịa gồ lên, đập vào mắt đã thấy mềm mại, chính là mỹ nhân có tư thái tuyệt hảo. Chợt cảm thấy ngón tay bóp cổ họng mình cũng trơn nhẵn như son, dường như đau đớn cũng giảm đi mấy phần.

Thẩm Y Nhân mặc hắc bào, núp trong bóng tối quan sát, phát hiện người này lén lút, bèn xuất thủ chế ngự. Nàng mặc hắc bào để không bị thủy quang phản xạ, khiến người ta nhận ra thân phận. Nhưng eo rắn khó giấu, ngọc lê không đổi, đường cong vẫn đẹp kinh tâm động phách.

“Nói thật ra, ít chịu đau khổ.”

Ngón tay của Thẩm Y Nhân vận lực. Người kia vốn là thành viên có cấp độ không thấp trong Quỷ Vực Nhất Hỏa, vốn sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy. Chỉ là, ngón tay mềm mại của mỹ nhân bóp ở yết hầu, da thịt tinh tế tiếp xúc với làn da ở cổ họng, đã cho hắn khoái cảm nào đó. Lại vận lực cưỡng bức, đại não cung cấp không đủ máu, ngực cũng ngạt thở như thủy triều vọt tới. Trong đầu hắn, đủ loại thống khổ lại trở thành cực kỳ sung sướng, không khỏi run rẩy một năm một mười nói rõ tình báo.

“Ta, ta, ta còn muốn......”

“Muốn mẹ ngươi!”

Sau khi xong việc, Thẩm Y Nhân một chỉ cắt cổ họng, lấy tính mạng hắn. Thế mà hắn vẫn còn biểu cảm chưa thỏa mãn.

Không thể không nói, người này cũng là một hảo hán trong giới biến thái.

Thẩm Y Nhân mỏi mệt một hồi, nàng cũng không thấy kinh ngạc với chuyện này. Lúc nàng mới học thủ pháp bức cung, Nhạn Thập Tam đã nói “Ngươi diễm lệ như vậy, lại chú trọng bảo dưỡng da thịt, sợ rằng tương lai sẽ khó bức cung.” Quả nhiên, lần đầu tiểu Y Nhân bức cung, còn chưa đủ khí lực để bóp chết người. Người kia không chỉ không thống khổ chút nào, còn cao hứng đến nước mắt nước mũi cùng chảy.

“Ngươi cao hứng cái gì a! ! Khóc cho ta! Nếu không ta bóp chết ngươi!”

Tiểu Y Nhân liều mạng tăng khí lực, nhưng bởi vì bóp quá lâu tê tay, không tự chủ buông lỏng ra, sau đó lại bóp chặt. Giữa buông lỏng và xiết chặt, khống chế huyết dịch chuyển cho đại não và không khí để hô hấp vừa đúng, mang đến khoái cảm như thủy triều. Phạm nhân kia không chỉ trung thực cung khai, cuối cùng sướng đến suýt muốn hối cải làm người mới.

Suýt lưu lại bóng ma tâm lý cho Thẩm Y Nhân.

Sau lần đó, mỗi khi Thẩm Y Nhân dùng thủ pháp bức cung này, lúc nào tình báo đối phương phản hồi cũng phi thường chuẩn xác, nhưng từ đây phạm nhân trở thành nô lệ của thủ pháp này, có thể so với thượng đẳng độc dược. Có thể nói tạo nghệ này của nàng là thiên bẩm, ngay cả Nhạn Thập Tam dạy nàng cũng không có khả năng này, chỉ thở dài “Nữ vương tự nhiên a......” Rồi không nói.

Có lẽ do thấy thủ pháp này gây ra cuồng bị ngược quá không nhân đạo, hoặc là quá phiền toái, những năm gần đây Thẩm Y Nhân rất ít khi tự mình bức cung. Nhưng hôm nay không thể không làm, sau khi chứng thực, phát giác công lực vẫn còn, thậm chí tinh thuần hơn trước đây. Lại làm Thẩm lão đại thêm phiền não khó hiểu.

Tình báo nhận được phi thường trọng yếu, Thẩm Y Nhân càng đau khổ.

Quỷ Vực Nhất Hỏa để mắt tới bọn hắn, đã sắp đột kích.

Nhóm người này vốn là đạo tặc Bắc Cương, nhưng bản sự thông thiên, tự xưng thiên hạ không có bảo vật không thể trộm, quá khứ ra tay chưa từng thất bại. Bất kể nhân thủ hay vũ lực, chỉ cao chứ không thấp hơn ba trăm người của Thẩm Y Nhân. Nếu hành tẩu trong mưa, có lẽ còn có sức liều mạng, nhưng bây giờ đã bị người thăm dò nội tình, nếu đi sẽ bị tập kích từ phía sau.

Nhưng nàng cẩn thận phái người lục soát năm dặm xung quanh trang viên, Quỷ Vực Nhất Hỏa chắc hẳn ẩn thân ngoài năm dặm. Nếu người này là thông tri, vậy còn chút thời gian......

Đột nhiên, đầu Thẩm Y Nhân đau đớn như tê liệt, kiên định như nàng, cũng không nhịn được ôm đầu.

“Sao lại là lúc này......”

Từ rất lâu trước đây, Thẩm Y Nhân đã bị chứng đau đầu, lúc phát tác, đau không nói nổi. Cho dù mời ngự y đến trị cũng là dược thạch không linh.

Chứng bệnh đau đầu này, tuy không đến mức không thể chịu được, nhưng cũng là đêm không thể say giấc. Cho nên Thẩm Y Nhân rất ít ngủ, thà rằng làm việc luyện công. Một tháng qua, có lẽ thời gian không ngủ được chiếm mười lăm mười sáu ngày, ngủ một hai canh giờ có bảy tám ngày, tính ra chỉ có năm sáu ngày nàng ngủ được ba bốn canh giờ. Nhưng nàng ngủ càng ít, dường như bệnh đau đầu càng thường xuyên phát tác.

Bây giờ còn phát tác vào lúc mấu chốt.

“Nếu không trọ ở đây......” Thẩm Y Nhân cố nén đau đớn điên cuồng dâng lên trong đầu, oán hận cắn chặt môi thơm, dứt khoát bước nhanh đi, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kiên quyết, “Trước tiên phải chiếu cố bên này...... Bên kia...... Đành phải dựa vào hắn.”

Trong phòng khách chính, một nhà mười sáu người của trang chủ đến đông đủ, thịnh tình khoản đãi.

Tống Âu thoát khỏi dây thừng Thẩm Y Nhân, hắn vốn cũng là giai công tử nhanh nhẹn, vừa đến tình huống xã giao, có thể nói là thổ khí dương mi.

Điểu huynh ngồi trên ghế nâng ly cạn chén, diệu ngữ liên tục, đùa cho một nhà trang chủ cười ha ha, chủ và khách đều vui vẻ. Chỉ có phó tướng là người thô kệch, hơn mười ngày không thấy thịt, hì hục gặm đùi gà, cũng không chừa cho người khác.

“Tống đại nhân thật giỏi. Thì ra Dương Châu đẹp như vậy, gần đây lão phu nghe nói có rất nhiều tơ vàng gỗ trinh nam thượng đẳng tới từ Dương Châu, nghề mộc tinh xảo, không kém châu ngọc. Không biết Tống đại nhân đã thấy chưa?”

“Haiz.”

Tống Âu thở dài một tiếng: “Nói đến, Dương Châu vốn là nơi tại hạ lớn lên từ nhỏ, nhưng từ khi vào kinh thành, Âu ít có cơ hội rời đi. Lần này...... Bởi vì công vụ, cũng coi như về nhà thăm phụ mẫu. Chỉ là chưa hề ở lâu, phong lưu nhã vận của bản thổ Dương Châu, Âu đã lâu không thấy.”

Phó tướng nghe thấy đảo mắt. Vị phó tướng này là đại hán phương bắc trời sinh trời nuôi. Hắn nhảy dù vào binh sĩ, ngoại nhân không biết ngọn ngành. Tục truyền xuất thân từ môn hạ của Liệt Kinh Thiền —— Liệt lão thượng thư đại danh đỉnh đỉnh, tuy không biết thật giả, nhưng lời nói hành vi của hắn đều thoả đáng. Thật sự là người thô kệch.

Phó tướng bị đối thoại của hai người làm cho mây mù dày đặc.

Nói tổng đốc đại nhân đi. Cứ Âu, Âu, Âu Âu cái gì a? Ta ăn cơm cũng không được yên tĩnh, toàn bị hắn làm nghẹn.

Ngoài cửa sổ chợt ầm ầm ầm, tiếng sấm liên tiếp, tiếng mưa rơi chợt lớn, gió điên cuồng mãnh liệt, thổi cho cửa sổ vang kẹt kẹt.

Tống Âu nhìn mưa to ngoài cửa sổ, mỉm cười như người thắng: “Cuối cùng cũng mưa. Thanh thế như vậy, sao có thể đi đường. Nếu nghe Y Nhân, sợ rằng tối nay các tướng sĩ phải bệnh nặng một trận.”

Phó tướng cầm đùi gà, vỗ bắp đùi, ha ha mừng rỡ: “Tốt, trời mưa tốt. Lòng người thoải mái! Nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, làm lão tử nhịn gần chết.” Động tác rất có phong độ sư phụ của ngươi, đại khí mênh mang, như thổ phỉ!

Tống Âu không muốn chấp nhặt với người thô kệch này, chỉ quay đầu đi không để ý đến.

Trang chủ nghe ra lời hắn thấp thoáng bất mãn, quan tâm nói: “Hình như Tống đại nhân và vị Thẩm cô nương kia...... Ờ, có quan hệ hơi đặc thù.”

Tống Âu ngạo nghễ cười nói: “Chính là nội tử.”

“A? !” Trang chủ giơ ngón tay cái, “Trời đất tác thành! Trời đất tác thành! Lão phu sớm thấy hai vị trai tài gái sắc. Thẩm cô nương kia như thiên tiên, tính cách lại hoạt bát, quả là nữ trung hào kiệt. Vốn nghĩ nhân vật tiêu sái như đại nhân mới xứng, cực kỳ xứng đôi, cực kỳ xứng đôi.”

Lúc đầu Thẩm Y Nhân không muốn cùng đến tiệc tối, Tống Âu có vài phần không vui. Cũng không nói chuyện này ra. Giờ phút này trang chủ vỗ mông ngựa đúng chỗ, Điểu huynh mừng đến lắc đầu quẫy đuôi, quay đầu nói như ngâm thơ: “Ha ha ha ha, vị hôn phu thê, vị hôn phu thê. Nói đến, vị chuyết kinh của ta, bản sự thì có mấy phần. Nhưng tuổi quá nhỏ, chưa va chạm nhiều, làm việc không có bao nhiêu phân tấc, vẫn cần Âu ở bên nhắc nhở a.”

“Này, có một số việc, vẫn là trẻ tuổi mới biết tình biết điều a. Đúng không? Ha ha ha ha.” Trang chủ nói xong, như hữu ý như vô tình liếc nhìn tiểu thiếp thứ sáu mình vừa cưới vào cửa, tuổi mới mười lăm, đang ngồi bên cạnh. Chọc cho hai má của tiểu ny tử trong veo như nước này khô nóng, bắp đùi như bị hung hăng sờ soạng, mị nhãn như tơ. Lúc này mới cho Điểu huynh một ‘Nụ cười giữa nam nhân’, rồi cười ha hả.

Tống Âu hiểu ý.

“Ồ? Ồ? Ồ? Ồ ha ha ha ha ha, trang chủ diệu nhân! Diệu nhân!”

Cũng cười to theo, tuy tiếng cười hơi chột dạ, còn sợ bị Y Nhân nghe thấy. Nhưng đến cùng Điểu huynh là thua người không thua trận, mạnh mẽ làm ba chén rượu cho đỡ sợ, rốt cuộc trở lại bình thường. Lại trò chuyện thiên nam địa bắc, trời cao biển rộng với trang chủ. Mừng rỡ từ chỗ sâu, bầu không khí cực kỳ nhiệt liệt, quả thật là thịnh hội, hận gặp nhau muộn, hận không thể sinh sớm ba mươi năm.

Phó tướng nhìn mưa to ngoài cửa sổ, tâm tình đang tốt, chỉ ngẫu nhiên quay đầu lại nhỏ giọng làm một câu “Không biết xấu hổ.” Cũng coi như giữ lời, không làm hỏng hứng thú trong sảnh.

Ầm ầm!

Lại một tiếng sấm vang lên.

Gió lại đẩy cửa sổ vừa đóng ra, va đến rầm rầm, một trận mưa bụi bay vào. Tuy không lạnh thấu xương như gió bấc, nhưng ngày đông hành vũ, dù sao vẫn có từng cơn rét lạnh, thổi cho người phía nam như Tống Âu hơi co người rụt cổ.

“Tốt! Gió này thoải mái!” Phó tướng tới từ phương bắc, không sợ giá lạnh, vỗ tay khen: “Lúc này mới coi như có chút hương vị của mùa đông.”

Gió tiếp tục trút vào trong sảnh, nụ cười của phó tướng chợt ngưng, sắc mặt biến thành kinh nghi bất định.

“Đây là......” Phó tướng đột nhiên quát lớn một tiếng: “Chú ý! Mọi người trốn về phía chủ vị!”

Tống Âu uống hơn mười chén rượu, mắt say nhập nhèm nói: “Làm sao vậy? Muốn khiêu vũ?”

Phó tướng lắc Tống Âu, cả giận nói: “Nhảy dượng ba nhà ngươi! Trong gió này, có mùi máu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
12 Tháng năm, 2019 18:41
Tác giả hiện thế, thứ 3 sẽ có chương mới nhé các bác
Quang Anh Luong
08 Tháng năm, 2019 21:49
Chả đến nỗi đấy đâu :)) chắc bí ý tưởng hoặc chán đời thôi
Hoaqin
08 Tháng năm, 2019 11:28
Tác lặn nửa tháng không sủi tăm luôn, vào group QQ cũng không thấy thông tin Chỉ mong nó không drop giữa chừng
Quang Anh Luong
08 Tháng năm, 2019 01:33
Ừ, chắc con tác cũng giở chứng nghỉ dài kỳ rồi =)))
Hoaqin
07 Tháng năm, 2019 21:23
Vẫn sốt bác ơi, mà làm xong rồi nên đăng luôn Đợt này nghỉ dài hạn thôi, sốt virus thốn vồn. Sắp tới còn thi cuối kỳ nữa Đợi tác giả trở lại mình cũng làm lại luôn là vừa
Quang Anh Luong
07 Tháng năm, 2019 20:39
Đỡ đỡ chưa mà đăng sớm thế bác? :-/
Quang Anh Luong
06 Tháng năm, 2019 18:19
Ốm ah bác? -_- chả thông báo làm se lo sốt vó. Cứ nằm nghỉ ngơi thoải mái đi =))) Đừng nói khỏe hẳn, có hứng thì hẵng làm, không cứ gắng gượng ra định kỳ quá xong ốm se lại lo :))
_someone
06 Tháng năm, 2019 17:14
Oạch. Bác ốm á. Thôi thì chúc bác tĩnh dưỡng sớm khôi phục 10 thành công lực.
Hoaqin
06 Tháng năm, 2019 08:53
Sốt nằm sml rồi bác ơi, chương mới làm được một nửa thì ngửa
Quang Anh Luong
05 Tháng năm, 2019 23:59
Thớt bận hay chương mới dài mà up lâu thế? :v
Quang Anh Luong
05 Tháng năm, 2019 23:58
Cả hai :v Với cả bác sẽ thấy vũ khí chính của lão Phi Chân =)))
_someone
05 Tháng năm, 2019 15:09
Ơ, có tới 18 chương chỉ nói về mấy trò bựa của mấy bố bạch vương thôi ấy hả bác. hay là sẽ nói về sự tích của cái tên Giang Nam đánh mặt vương của lão Phi Chân.
Quang Anh Luong
04 Tháng năm, 2019 23:03
18 chương :)))
_someone
04 Tháng năm, 2019 20:17
Thớt ới, kiểu này còn kéo dài nhiêu chap thế.
_someone
04 Tháng năm, 2019 20:16
tự dưng đang tươi sáng lại qua kiểu thế này đúng là ...
minh1912
03 Tháng năm, 2019 21:41
chương mới khó nuốt quá
Decepticon
02 Tháng năm, 2019 13:43
lâu rồi mới đọc một bộ hay thế này cám ơn cvter nhiều nhé ^^
Quang Anh Luong
30 Tháng tư, 2019 08:31
Hiểu rồi, thank thớt :)))
Hoaqin
30 Tháng tư, 2019 08:22
Ít nhất 2 ngày nữa mới có chương mới nhé các bác, chương này hơn 7k chữ với nội dung khá là đau não
Hoaqin
30 Tháng tư, 2019 08:19
Mình làm mỗi bộ này chứ không phải làm cả chục bộ cùng lúc như lão Bún Mà cv thì bạo chương nhanh lắm, có text thì laoox ấy làm một tuần bằng cả tháng của t
Quang Anh Luong
29 Tháng tư, 2019 23:14
Thớt cố làm bộ này đến khi end nha -_- lão Bún nói làm tôi sợ vãi chưởng :((
Quang Anh Luong
28 Tháng tư, 2019 22:30
Đùa mà thật, thật mà đùa =))
_someone
26 Tháng tư, 2019 23:49
"Nếu Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ, vậy chẳng phải Tĩnh An phò mã cũng có thể là Tán thần tôn? Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy rất sai, cơ hồ cười ra tiếng" ôi cười bò.
Quang Anh Luong
24 Tháng tư, 2019 22:15
lão Bún hết tháng này có rảnh thật không đấy -_- đợi bom lâu kinh khủng :))
Hoaqin
24 Tháng tư, 2019 11:01
Học về muộn cộng chương dài bác ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK