Âm thanh trong trẻo vang lên trên cây.
“Những người kia mệt chết rồi. Một đêm gặp phải hai cao thủ Thần Thông, nếu hiểu chuyện mà dốc lòng tiêu hóa, sẽ có không ít ích lợi với tiến cảnh võ học trong tương lai. Hơn nữa, tối nay đói chết ta, đến bây giờ vẫn không ăn gì. Cũng không biết hắc hùng vương kia ăn có ngon không......”
Lời này rất kỳ quái, trong câu không quan tâm thứ tự trên dưới, đều là lời mình muốn nói, giống như lẩm bẩm. Nhưng nếu nói là lẩm bẩm, âm thanh lại hơi lớn, dường như tiến hành đối thoại với tiền đề là đối phương không trả lời.
Một bóng người cao lớn nhảy từ trên cây xuống, như một trận gió mát vô hình tới, rơi xuống đất không có tiếng động, khinh công tuyệt diệu khó mà tin được. Lại là Dạ La bảo chủ đi mà trở về.
Trang phục của Dạ La bảo chủ rất khác lúc chia tay đám người triều đình. Tuy quần áo giống nhau, trên người lại có quá nhiều cải biến. Nếu vội vàng nhận mặt, có lẽ chỉ nhờ võ công mới nhận ra đây là vị Dạ La bảo chủ vừa nãy.
Giờ phút này, thân thể hắn cao to hơn vừa nãy, cao hơn lúc giao chiến với A Bất Lặc Tư rất nhiều, đã na ná vóc dáng của Minh Phi Chân. Mà màu tóc kỳ dị trắng đen xen kẽ, bây giờ đã toàn là màu đen, ngay cả cặp mắt hắc bạch phân minh, cũng cực kì tương tự Minh Phi Chân.
Chẳng qua mới không gặp một khắc, vậy mà Dạ La bảo chủ đã suýt thành anh em song sinh của Minh Phi Chân.
Dạ La bảo chủ cười nói: “Cũng may không bị bất kỳ người nào phát hiện, tối nay có thể nhất cử vượt qua nan quan, ngươi là cư công chí vĩ a.”
Nhưng Minh Phi Chân trầm mặc không nói, mặt không chút biểu tình, thân thể đứng vững không nhúc nhích. Hình ảnh vừa nãy hắn lên núi, lúc này hồi tưởng, cơ hồ hoài nghi hắn là một con rối thành tinh.
Dạ La bảo chủ cười nhẹ, đưa tay tìm tòi, khẽ kéo mặt mình. Một chiếc mặt nạ da người tinh xảo, bị tháo xuống như vậy.
Phía sau mặt nạ da người, là một gương mặt giống Minh Phi Chân như đúc. Nhưng thần sắc cổ linh tinh quái, vậy mà sống động hơn ‘Minh Phi Chân’ ngây người như phỗng trước mắt rất nhiều.
Dạ La bảo chủ vội vàng vuốt vuốt mặt mình.
“Mệt chết lão tử. Không biết vì sao ngươi đeo cái đồ chơi này còn hoạt động được lâu như thế, mỗi một ngày dịch dung ta phải nghỉ ngơi ba ngày, đây thật không phải công việc của người.”
Dạ La bảo chủ —— Minh Phi Chân, lau lau mồ hôi trán, hô hấp không khí trong lành giữa núi rừng. Mà ‘Minh Phi Chân’ kia lại đứng không nhúc nhích như con rối, dường như mất đi sinh mệnh.
Không sai, Dạ La bảo chủ dũng mãnh thiện chiến, có thể sử dụng Dạ La Thiên Ti, Dịch Cân Kinh, Thái Cực Thần Công, võ công trong Xuân Phong Dạ Vũ Đồ tối nay, vốn là bản nhân Minh Phi Chân.
***************
Thời gian trở lại lúc Minh Phi Chân đi săn với Tô Hiểu.
Màn đêm buông xuống, Minh Phi Chân và Tô Hiểu vẫn đang đuổi theo con lợn rừng không ngừng chạy trốn.
Vẻ của lo lắng Minh Phi Chân bị Tô Hiểu để trong mắt, an ủi một phen, mới hơi thoải mái.
Nhưng Minh Phi Chân lại biết, cục diện tối nay chính là cục diện tuyệt sát, tiến thoái lưỡng nan.
Hoàng thượng đang hoài nghi hắn.
Không chỉ hoàng thượng, ngay cả đám ba người Long Tại Thiên, Thiết Hàn Y, Độc Cô, cũng nổi lòng nghi ngờ với hắn.
Dù sao với tai mắt nhạy bén của Minh Phi Chân, tương tác của bốn người bọn hắn tuyệt không giấu được bao lâu. Lúc đầu Minh Phi Chân không biết, nhưng đám hoàng thượng thảo luận chuyện này dến mấy canh giờ, dù Minh Phi Chân vô ý nghe lén thế nào, cũng không thể ngăn cản nội dung bọn hắn thảo luận tiến vào trong tai.
Kỳ thực, cho dù Minh Phi Chân không tận lực nghe lén đối thoại của bọn hắn, chỉ từ đủ loại tràng diện hôm nay, cũng có thể suy đoán ra tai họa này.
Hôm nay biểu hiện của hắn quá bắt mắt. Không chỉ ‘Minh công tử họ Chung’ vân vân kỳ quái lạ thường, ngay cả tràng diện tặng lễ kia cũng đại xuất danh tiếng. Trà Hồ trang, Bách Vạn tiền trang, Mã Thần hội, Túy Bát Tiên đều là một phương chi bá nổi danh Giang Nam, dụng tâm nịnh bợ Dạ La bảo chủ, còn xum xoe nịnh nọt Minh Phi Chân. Mọi loại đều trở thành nguyên nhân hoàng thượng hoài nghi, hơn nữa hào khí của Minh Phi Chân lúc nhấc tay khuyên lui mọi người, càng không phải biểu hiện hắn nên có.
Quả nhiên hoàng thượng nổi lòng nghi ngờ, mà còn dùng phương thức Minh Phi Chân cảm thấy phiền toái nhất. Hoàng thượng để các điểm đáng ngờ trong mắt, nhưng không nói ra, chỉ tự mình thương nghị với thủ hạ.
Đây lại là điểm Minh Phi Chân khó chịu nhất.
Nếu hoàng thượng lên tiếng hỏi thăm, Minh Phi Chân tự có biện pháp để đánh tan lo lắng của hắn. Nhưng hoàng thượng chỉ trầm ngâm không nói, thế thì nhiều phiền toái.
Hoàng thượng ôm chặt lòng nghi ngờ với hắn, đây là cục diện làm người vô kế khả thi nhất. Hoàng thượng không nói gì cả, Minh Phi Chân cũng không thể tự đi nói bản thân không phải Dạ La bảo chủ với hoàng thượng. Hơn nữa, chỉ riêng hoàng thượng nổi lòng nghi ngờ với hắn, cũng đã là phiền phức ngập trời. Hoàng thượng căn bản không cần mình tự mình làm gì, chỉ cần cho Quân Vương trắc quan sát ngày đêm, hoặc là phái một tai mắt theo dõi bên cạnh hắn là được. Chỉ như vậy là có thể mang đến những ác mộng đếm không hết cho cuộc sống của Minh Phi Chân.
Minh Phi Chân vốn nhiều bí mật, bản thân hắn lại không phải người vô cùng tinh tế, kỳ thực chỉ cần cẩn thận tính toán, sơ hở của hắn đếm cũng không hết. Nếu thật có thám tử tới tra, Minh Phi Chân đuổi một người, nhưng không phòng được ngàn ngàn vạn vạn người sau đó. Cho dù Minh Phi Chân có thể diễn thiên y vô phùng, nhưng cuộc sống thoái ẩn thảnh thơi của hắn, từ đây biến thành cuộc sống lo lắng đề phòng dưới sự theo dõi của hoàng thượng. Nhìn từ lâu dài, càng là trăm hại mà không một lợi.
Đây chỉ là một trong những nan đề tối nay.
Lòng nghi ngờ của hoàng thượng, chỉ cần có thời gian, dù phiền toái thế nào, chung quy Minh Phi Chân có thể tìm được phương pháp giải quyết.
Nhưng từ khi tiến vào sơn trang, Minh Phi Chân lại cảm ứng được một cao thủ cấp Thần Thông tồn tại.
Người kia ẩn nấp sâu trong rừng, nhìn chằm chằm người trong sơn trang. Minh Phi Chân đạt được nhiều tình báo liên quan đến Quỷ Vực Nhất Hỏa từ Sát Liên và Long Thành, tuy cao thủ cấp Thần Thông kia cao thâm khó lường, nhưng Minh Phi Chân vẫn đoán ra được Si Mị là ai từ công phu Nam Cương của nàng, thoáng chốc đã khẳng định thân phận của A Bất Lặc Tư.
Nếu A Bất Lặc Tư tới, tất nhiên hắn không có hảo ý với đoàn người hoàng thượng.
Ngay cả như vậy, nếu là bình thường, chuyện này vẫn có thể giải quyết...... Nhưng hai chuyện hỗn hợp thành một, thời điểm hoàng thượng hoài nghi, A Bất Lặc Tư đột kích, đây mới là tuyệt cảnh lớn nhất tối nay.
Thế là, bắt đầu từ khi vào sơn trang, Minh Phi Chân đã không ngừng suy nghĩ, phải dùng biện pháp gì để vượt qua nan quan. Cũng mới có hình ảnh Tô Hiểu an ủi hắn.
—— Tô Hiểu cẩn thận từng li từng tí, nhìn chăm chú xung quanh.
Bọn hắn vừa mất dấu con heo núi nhỏ, theo lời Minh Phi Chân, heo núi nhỏ chấn kinh, tất nhiên sẽ về sào huyệt nhờ lợn rừng già hỗ trợ.
Tô Hiểu nghé con mới đẻ không sợ heo, nghe nói nhiều thịt lợn rừng hơn, lập tức hứng thú bừng bừng, kéo Minh Phi Chân chạy lên núi. Nhưng càng vào thâm sơn, Tô Hiểu càng sợ, cái tay nắm ống tay áo Minh Phi Chân ngày càng chặt.
Nếu nhận xét tính tình của Tô Hiểu, cũng đúng là hơi cổ quái. Tô Hiểu không sợ chết, nhưng sợ đau. Không sợ máu, nhưng sợ hôi. Không sợ nguy hiểm, nhưng phi thường sợ tối.
Tô Hiểu một tay cầm đao, một tay cầm tay áo Minh Phi Chân. Khuôn mặt nhỏ thanh tú không ngừng quan sát bốn phía, giống như tiểu động vật đang cực kỳ đề phòng.
Đột nhiên trong núi rừng vang lên tiếng động vật gì đó gầm rú, Tô Hiểu oa một tiếng nhào vào lòng Minh Phi Chân. Đường cong vô cùng tinh tế, thân thể mềm mại và mỏng manh như bông, Minh Phi Chân cảm thấy rõ ràng có vật thể ấm áp ôm chặt mình, nhưng không cảm thấy chút trọng lượng nào.
Minh Phi Chân nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tô Hiểu: “Làm gì đấy? Không phải ngươi tới đi săn sao?”
Tay nhỏ của Tô Hiểu bịt lỗ tai cực nhanh: “Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh!”
Minh Phi Chân thừa cơ tránh thoát cái ôm của Tô Hiểu, cười xấu xa nói: “Vậy ngươi không đánh lợn rừng? Vừa nãy ai hăng hái nói muốn thắng đám Long Tại Thiên?”
“...... Ta, ta đánh.” Tô Hiểu lấy dũng khí rút đao ra, nhưng đi được hai bước, quay đầu lại đưa đám nói: “Vậy Minh đại ca, ngươi đi cùng ta nhé.”
Nhìn vẻ tội nghiệp của Tô Hiểu, Minh Phi Chân cũng hết cách. Chẳng qua Minh Phi Chân cũng không nhúc nhích, chỉ buông tay.
“Ngươi không cần đi vào trong, tự nhìn bên kia.”
Quay đầu lại nhìn, heo núi nhỏ chạy hết tốc lực về phía Tô Hiểu. Tô Hiểu vui mừng nhướng mày: “Tốt! Cuối cùng ngươi cũng chịu cho ta chém một đao!”
Nhưng phía sau heo núi nhỏ lại truyền đến chấn động cực lớn, như đang rung chuyển cả tòa sơn lâm. Hình ảnh ‘Một bước một dấu chân’ hiện ra trong đầu một cách vô cùng tự nhiên, tiếng bước chân của dã thú to lớn nào đó nhanh chóng tiếp cận.
Tô Hiểu hoảng sợ ngẩng đầu, lại thấy nơi xa có một con cự thú màu đen to lớn khổng lồ, chân sau đuổi theo chân trước, nhanh như gió chạy qua. Tứ chi vô cùng cường tráng, thân thể khổng lồ, cảm giác hung bạo, tất cả cường điệu sự không hợp của nó với núi rừng ôn hoà này.
“Không, không, không, không phải lợn rừng già, là gấu đen lớn a a a a a a! ! !”
Tô Hiểu quay đầu liền chạy, lại kích thích hắc hùng vương đại phát hung tính. Gấu là loại động vật sẽ coi vật thể chạy trốn như con mồi, Tô Hiểu chạy trốn hoàn toàn không có tác dụng, còn trao đổi vị trí của mình với heo núi nhỏ, thành con mồi của hắc hùng vương.
Rất nhiều người không hiểu rõ, kỳ thực gấu nhìn thì cồng kềnh, chạy lại rất nhanh. Thường nhân thi chạy với gấu, nhất là trong sơn lâm đất hoang thì vô cùng không khôn ngoan, chỉ tăng tốc biến thành điểm tâm của dã thú mà thôi. Hắc hùng vương chính là bằng chứng tốt nhất để đánh vỡ thần thoại này. Nó chạy lại có thể không kém lang hổ, bay nhảy mấy cái đã nhào tới sau lưng Tô Hiểu.
Tô Hiểu chạy quá vội, quên mình còn đang kéo tay Minh Phi Chân. Ai ngờ lúc này dưới chân Minh Phi Chân như cái đinh, vậy mà không kéo được, làm cho Tô Hiểu lảo đảo ngã văng ra ngoài. Minh Phi Chân đột nhiên đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm vào sau lưng Tô Hiểu, Tô Hiểu lập tức bất tỉnh.
Nhưng Tô Hiểu rơi xuống, lại không thật sự ngã sấp. Trước khi chạm đất, đã có một đôi đại thủ ôm vào lòng.
Hắc hùng vương truy đuổi từ phía sau, đến sau lưng Minh Phi Chân, mở huyết bồn đại khẩu ra.
Nhưng đột nhiên đông cứng.
Dường như thân thể bị đông cứng, thân thể khổng lồ của hắc hùng vương đột ngột ngừng lại như vậy. Cũng không phải đối phương làm gì đó, mà là hắc hùng vương đột nhiên có cảm giác như bị gió lạnh thổi gáy —— cho dù với da lông của nó, bị gió thổi cũng sẽ không làm sao —— cảm nhận được một luồng hàn ý vô hình, còn có ngửi thấy khí tức làm trái tim của nó —— không biết vì sao, bịch bịch cuồng loạn không thôi.
Khí tức này vô cùng nguy hiểm với nó, đã không phải thiên địch, mà đạt tới tình trạng chi phối giả. Hoàn toàn là thượng vị với hạ vị, ngay cả một ý niệm phản kháng nó cũng không dám có. Cơ hồ đã bị áp đảo.
Nhưng thân là một hắc hùng vương hung bạo, đối mặt một nhân loại, há có thể......
Minh Phi Chân ôm Tô Hiểu, ngẩng đầu nhìn nó, ánh mắt kia băng lãnh như hàn băng.
—— Hắc hùng vương lựa chọn giả chết.
Hắc hùng vương nằm trên mặt đất run lẩy bẩy, trong nháy mắt vừa nãy, nó cảm nhận được một trận sát khí như lưỡi đao đột nhiên đâm vào lòng. Linh giác của dã thú nhanh nhạy hơn thường nhân, trực giác nói cho nó biết, đây là nhân loại không thể đụng vào!
Minh Phi Chân thoải mái nói: “Ngươi còn có tí khôn vặt, không chỉ là tiểu động vật vô tri vô giác. Nhìn kỹ thì ngươi cũng thật đáng yêu, ngươi tên gì? Cẩu cẩu?”
Không biết hắc hùng vương có nghe hiểu hay không, tóm lại vẫn gật đầu trước! Hắc hùng vương đang liều mạng gật đầu, Minh Phi Chân ung dung nói.
“Nhưng chó con a, bây giờ ta phải làm chút việc, không thể để ngươi ở đây. Ngươi có tiện, tự tìm chỗ nghỉ ngơi không?”
Minh Phi Chân nhìn thoáng qua khối đá lớn bên cạnh, cười nói: “Tảng đá kia thật không tệ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Rõ ràng đối phương mỉm cười thân thiết như vậy, trong mắt hắc hùng vương, lại là một con ma thú tuyệt thế cao lớn như núi, đang chảy nước miếng với mình......
Hắc hùng vương, cơ hồ bị ép khóc.
Thế là, trong rừng rậm đêm đó, xuất hiện kỳ cảnh một con gấu đen to lớn, ôm tảng đá liều mạng đụng lên. Nếu nhìn kỹ, không chừng còn có thể tìm được một vệt nước mắt trong hốc mắt đen nhánh của nó, để chứng minh sự đau khổ sâu trong nội tâm của hắc hùng vương đến từ Bắc Cương gió lạnh thấu xương này.
Hắc hùng vương bị Si Mị thuần dưỡng mười năm, đã quen với cuộc sống nhân loại, có thể nghe hiểu được lời đơn giản. Chẳng qua chuyện tự mình hại mình như đụng tảng đá, phương thức nói chuyện quanh co như của Minh Phi Chân, nó tuyệt không hiểu được. Không ngờ trong giây phút sinh tử, hắc hùng vương cưỡng ép mình đột phá tầng cao mới của trí lực, cuối cùng ngay cả chỉ thị phức tạp như vậy cũng nghe hiểu được. Nếu Si Mị ở đây, nói không chừng còn phải thỉnh giáo một hai.
Đến khi đụng ngất mình mới thôi, hắc hùng vương vẫn luôn tái diễn hành động này.
Minh Phi Chân không quản con hắc hùng vương thông linh kia, trái lại đi vài bước vào trong núi, nói với chỗ không người.
“Ngươi có thể ra.”
Hồi lâu, người ẩn thân trong rừng cây hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc sải bước đi ra.
Người này cực kỳ cao lớn, vai rộng lưng rộng, tay dài chân dài, tuy cả người không có bao nhiêu cơ bắp, vậy mà có cảm giác kỳ diệu là người này nhất định thiện chiến, khí độ cực kì bất phàm. Dường như trên trời đẩy một thần tiên hạ phàm, dáng dấp chính là như vậy. Cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng vô tình, càng ngỡ là cao thủ tuyệt đại giá lâm.
Minh Phi Chân cười cười đi qua mấy bước: “Quả nhiên giống như đúc a, Huyết Yêu Tằm Biến Pháp quả là thiên hạ kỳ học.” Dưới ánh trăng, hai gương mặt giống như đúc đối nhau, khiến người không khỏi nghi ngờ mình bị ảo giác.
Không ngờ đây là, một nam nhân giống Minh Phi Chân như đúc.
Đối phương mở miệng nói: “Nói nhảm xong chưa, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
‘Minh Phi Chân’ này vừa mở miệng, lại là một giọng nữ có ngữ khí táo bạo.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12
Gần 900 chương
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau."
Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà
Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình
Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!"
Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK