Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Liên khuất nhục cắn môi, ngữ khí hơi bị thương nói: “Cha gia...... Thật coi ngươi là bằng hữu. Ngươi, ngươi......”

Ta đột nhiên cảm thấy mình biết Bạch tổng quản lần đầu. Thật ra nàng là một người đơn giản, đối xử với người khác chân thành trực tiếp. Hơn nữa trong thâm cung, ít có cơ hội để kết giao bằng hữu. Ta lại chà đạp tâm ý của nàng.

Ta đột nhiên ý thức được, có lẽ chuyện ta vô ý thức làm ra đã đả thương lòng nàng. Cho nên lần này nàng mới có thể tức giận lâu như vậy.

Bả vai Bạch Liên run rẩy, trong mắt mắt lộ ra phẫn nộ: “Sau này, ta không muốn thấy ngươi nữa!”

“Chờ đã, thật xin lỗi!” Thốt lên lời xin lỗi, ta cản trước mặt nàng, lại cứng họng lần nữa, “Ta......”

Dường như nhìn thấy ta là tâm phiền, Bạch Liên dậm chân nói: “Ngươi làm sao!” Hoàn toàn không biết động tác này tràn đầy thần thái thiếu nữ, ta suýt nữa nhìn ngây người.

Ta sửa sang lại mạch suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Ta thật không biết có chuyện gì, tình huống lúc đó, ta thật sự không cố ý. Ta nói chính là thật.”

“Lần trước ngươi đã nói ngươi không cố ý!” Bạch Liên cả giận nói: “Nào có nhiều lần bất ngờ như vậy! Ngươi không biết thân phận của ta sao? Tại huyện Ngũ Hoa, ngươi muốn ta đóng thành thê tử của ngươi, là có dự định này phải không. Sao ngươi luôn như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết chúng ta tuyệt đối không thể...... Ngươi, ngươi cút ngay cho ta!”

Bạch Liên vồ tới một chưởng, ta vô ý thức trở tay đón lấy, hai tay đụng vào nhau, trong lòng chợt nổi triều nóng.

Lúc da thịt chạm nhau, tất cả đột nhiên cải biến. Bầu không khí giương cung bạt kiếm biến mất không còn tăm tích.

Bàn tay Bạch Liên đánh tới cũng biến thành mềm mại bất lực, hô hấp bắt đầu dồn dập. Hết thảy đều giống buổi trưa như đúc. Lúc này ta mới phát hiện, hô hấp Bạch tổng quản trở nên gấp rút trước khi ta hôn nàng, mà không phải sau đó. Ta ôm nàng vào lòng, phát giác thân thể nàng nóng hổi, tựa như bệnh nặng, từ cổ đến hai má không chỗ không đỏ, cũng không chỗ không mị.

Ta đột nhiên nghĩ, nàng đưa tay đánh ta, nhưng trên tay không vận công phát kình, có thể thấy kỳ thực nàng cũng không quá chán ghét ta.

Cúi đầu thoáng nhìn, cái đầu nho nhỏ của nàng tựa vào lồng ngực ta, da thịt trắng đến nhìn thấy mà giật mình. Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, lộ ra mị nhãn như tơ, không biết vì sao khóe miệng có nụ cười nhạt động lòng người, sinh vẻ ma mị nhiếp nhân tâm phách.

Nàng, nàng vốn đẹp như vậy sao?

Dung mạo Bạch tổng quản vốn đã hết sức kinh người. Cuộc đời ta quen nhìn mỹ nữ, cũng không thấy mấy nữ nhân có thể thắng được Bạch tổng quản về mặt dung mạo (bi kịch a......). Hồng Trang điện hạ, hay là Tĩnh An, Thẩm lão đại, Tô Hiểu (?), đều là mỹ mạo giai nhân mỗi người một vẻ, nhưng đều không mị nhân như Bạch tổng quản lúc này. Người duy nhất có thể so sánh, chỉ có tiểu sư di dung mạo tuyệt thế, không thể xoi mói mà thôi.

Nhưng bình thường, Bạch tổng quản rất nghiêm khắc với mình, không cho phép mình xuất hiện quá nhiều cảm xúc. Đến nỗi mặt mũi mất khống chế, thường xuyên mặt không cảm xúc, cho người ta cảm giác nghiêm túc lạnh lùng, trừ điểm ấn tượng cho dung mạo của nàng. Cộng thêm nàng chưa từng tô son điểm phấn, một phái tự nhiên, thế là càng khiến người ta không chú ý đến nàng.

Nhưng một khi nàng muốn cải biến, sẽ phát hiện, ánh mắt của nàng có ma lực trời sinh. Đôi mắt rủ to hơi híp, điềm đạm đáng yêu như sắp chảy ra nước, nhìn người ta một cái là khiến tình ý miên man, không thể quên được. Con mắt này hợp với ôn nhu thần quang nhất. Khi nàng nguyện ý nở nụ cười với ngươi, con mắt sẽ hơi cong lên, trong lúc lơ đãng, tinh thần của ngươi thất thủ cho nàng. Nàng như hồ tiên tu luyện thành tinh, bất kể vòng eo béo gầy vừa phải, cặp mông vểnh cao, hay là vải buộc bó chặt bắp đùi thon dài, chỗ nào cũng có thể đoạt tâm hồn người.

Ta chú mục vào mỹ mạo kinh thế hãi tục của nàng, đột nhiên trong lòng sinh ra bốn chữ ‘Hại nước hại dân’.

Nam nhân trong hoàng cung, nhất là hoàng thượng, quả thực là mắt bị mù, vậy mà không biết bên người có vưu vật bực này. Ta không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trơn bóng tinh tế của nàng. Nàng cúi đầu xuống như thẹn thùng, hô hấp càng thêm gấp rút, tay chân lại mềm mại bất lực, như lúc nàng mềm mại nương tựa trên người ta, chỉ kém khắc ‘Mặc quân ngắt hái’ lên vầng trán trắng nõn. Ta không nhịn được, muốn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chiếm đoạt điểm màu son đó.

Trong lòng yên lặng nói nhỏ, nếu nàng không phải thái giám mà nói......

Chậm đã chậm đã chậm đã! ! ! Bạch tổng quản là thái giám a! !

Ta vội vàng thu liễm tâm thần, vận công ba lần làm trong sạch. Hai tay cố ức chế, khó khăn lắm đè xuống hấp dẫn cực lớn, buông Bạch Liên ra.

Tiếp xúc giữa da thịt biến mất, xung động kỳ quái không ngừng nổi lên cũng đồng thời biến mất.

Bạch Liên cũng như tỉnh lại từ trong ma chướng, kinh ngạc nói: “Vừa, vừa rồi làm sao vậy? Ngươi làm gì với ta?”

“Ta không làm gì cả.” Ta nhìn tay mình, lại nhìn tay nhỏ của Bạch Liên: “Ban nãy vừa nắm đã biến thành như vậy.”

Bạch Liên chính mắt thấy tình trạng này, cũng tin tưởng ta không nói láo, hơn nữa nàng cũng phát hiện mình không bình thường. Vẻ ngượng ngùng và chờ mong nàng vừa biểu hiện ra, vẻ ôn nhu lúc mỉm cười với ta, còn có mị thái thiên thành, tư thế nghiêng nước nghiêng thành, hoàn toàn khác nàng lúc bình thường.

“Vì sao lại như vậy......”

Nàng liếc nhìn ta, sau đó quyết định lại duỗi tay nắm lấy tay ta.

Nhưng lần này không có gì xảy ra. Cảm giác khô nóng và động tình phát ra từ đáy lòng vừa nãy, không xuất hiện chút nào.

“Kỳ quái...... Rốt cuộc là cái gì?”

Ta nắm chắc cơ hội nói: “Cho dù là cái gì, tóm lại ngươi biết a. Bất kể lần nào ta đều không cố ý, ngươi đừng giận ta nữa được không?”

“Hừ, chiếm đại tiện nghi, lại muốn ta nguôi giận như thế, nghĩ hay lắm.”

Nhưng dù sao ẩn ý đã mềm nhũn, Bạch Liên khoanh tay, trầm khuôn mặt nhỏ nói: “Nhưng vì sao lại phát sinh chuyện này, trước đây ta chưa từng có cảm thụ như vậy, giống như...... Toàn thân không nghe sai sử, hơn nữa cảm thấy ngươi rất......” Lặng lẽ liếc nhìn ta, không nhịn được đỏ mặt, lại quay đầu sang chỗ khác.

Ta cũng giả bộ ôm tay trầm tư, chỉ chốc lát sau lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

“Ta hiểu rồi!”

Bạch Liên quay đầu: “Thế nào?”

Ta nghiêm túc nói: “Ta thấy, hai chúng ta nhất định là một đôi giai ngẫu thiên thành, trời đất tạo nên, không chia rẽ được...... Chẳng lẽ đời ta định trước cưới thái giám làm vợ?”

Bạch Liên ngẩn người, ngốc manh tiếp lời: “Vậy chẳng phải ta định trước gả cho......”

Nói được một nửa phát giác trong lời có sai, khuôn mặt lập tức biến thành một tấm vải đỏ chót.

Nhấc đôi bàn tay trắng như phấn đánh ta hơn hai mươi nhát, buồn bực e thẹn nói: “Ai muốn gả cho ngươi! Lăn đi cưới Tô Hiểu nhà ngươi đi!”

Hả?

Hiểu lầm lớn a! Vì sao lựa chọn của ta ngoại trừ ngươi cũng chỉ có Tô Hiểu a! Ngươi coi ta là ai a! Cho dù coi ta là biến thái ta cũng nhịn, nhưng ta không phải biến thái chuyên thích nam hài tử a! Hơn nữa ngươi là thái giám còn tốt hơn một chút, Tô Hiểu hoàn toàn là nam a! ! !

Nghĩ đến đây ta đột nhiên ý thức được, nhận thức của mình đã bắt đầu hỏng bét, vì sao thái giám sẽ tốt hơn một chút......

“Thái giám thì sao? Ngươi còn dám xem thường chúng ta?” Bạch tổng quản nhíu lông mày tú mỹ, “Thái giám có thể biết thương người hơn nữ sinh, trong cung chúng ta, tố chất của thái giám cực kỳ......”

Sau đó bẻ đầu ngón tay đếm các chỗ tốt của thái giám cho ta, dường như quên chủ đề chúng ta vừa nói.

Bạch Liên không khỏi đắc ý nói: “Thế nào, bây giờ biết chỗ tốt của thái giám chưa?”

“Biết biết, nếu ngươi cố gắng chào hàng mình đến thế, vậy lúc nào chúng ta thành thân?”

Bạch Liên lại chú ý tới lời của mình có vấn đề, sửa lời: “Nhưng thái giám không thể xuất giá! Ngươi nghĩ bàng môn tà đạo cái gì!”

Chẳng qua do biết là hiểu lầm, dường như Bạch tổng quản không giận ta nữa. Mà còn yên lặng......

Âm thanh ục ục ục truyền ra từ bào phục của Bạch tổng quản, như giấu một con bồ câu trong bụng.

Bạch tổng quản không khỏi trầm mặt, nghiêm trang nói: “Ngươi thật là vô dụng, như thế đã đói bụng? Vậy chúng ta đi ăn một chút a.”

“Được được được.” Ta hai tay ôm đầu, “Chỉ là giọng điệu của ngươi phải sửa đổi một chút, rõ ràng hai ngày trước vẫn gọi ta là tướng công, lật lọng nhanh đến thế, ai dám cưới nàng dâu như vậy.”

“Ngươi lại nói bậy!” Bạch Liên kích động nói: “Xem ta đánh rụng hai cái răng của ngươi!”

Trò chuyện nhốn nháo, đi sang một bên khác của hội chùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Đỗ Tiến Hưng
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi Truyện này có hậu cung ko vậy ?
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi. Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
Quang Anh Luong
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
minh1912
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
Quang Anh Luong
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
Quang Anh Luong
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
Hoaqin
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung Ít nhất cũng 4 vợ
minh1912
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
minh1912
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
Quang Anh Luong
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
Hoaqin
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =)) Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi Chỉ hi vọng con tác không drop
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
Hoaqin
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
Quang Anh Luong
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
Quang Anh Luong
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK