“Lữ cô nương! Ngươi!”
Lữ Dao Cầm có vẻ dữ tợn, nhưng đôi mắt đã mất thần sắc, không còn quang thải, dường như ngây ngô thân bất do kỷ. Nàng trong ngực hoàng thượng, đột nhiên tập kích, bất ngờ không kịp chuẩn bị vậy mà đắc thủ. Trâm nhọn xẻ vào da, máu tươi tràn ra, nhưng sắc mặt Lữ Dao Cầm ngày càng tốn sức, hai tay liều mạng đẩy về trước, nhưng không thể đi thêm một tấc.
Chỉ thấy cuối trâm bạc có hai ngón tay mạnh mẽ mà hữu lực, chính là đến từ Độc Cô bên cạnh hoàng thượng. Cơ hồ lúc mũi nhọn của trâm bạc chạm vào làn da hoàng thượng, tay Độc Cô đã bắt lấy nó, trâm bạc chỉ cắt rách bề ngoài da thịt mà không thể đi sâu vào.
Hoàng thượng đặt tay lên lưng Lữ Dao Cầm, lòng bàn tay vận chân khí, Lữ Dao Cầm rung bần bật, ‘A’ kêu thảm một tiếng, ánh mắt mới khôi phục thanh minh.
“Phương, Phương Trượng tiên sinh, ta làm sao vậy. A, vì sao ta có thể như vậy!”
Cuống quít buông trâm bạc trong tay ra, hoàng thượng cũng không trách móc, chỉ bảo hộ nàng bên người, thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Si Mị. Hoàng thượng tính cách hào hùng, theo tuổi tác phát triển thì ngày càng khoan dung, những năm gần đây không thấy thần sắc nghiêm khắc như thế nhiều.
“Đây là Tang Hồn yêu pháp! Yêu nữ nhà ngươi lại luyện loại tà công này!”
Si Mị cười khúc khích, thản nhiên không sợ: “Ta là yêu nữ, không luyện tà công thì luyện cái gì? Cũng luyện võ học Chính giới như ngươi sao? Ta không có lòng kiên nhẫn đó. “
Tang Hồn tà công, không phải đến từ Bắc Cương, mà là một loại võ công kỳ diệu lưu truyền ở Nam Cương. Môn võ công này chuyên tấn công tâm thức ngũ giác của người, lợi dụng lòng người dao động để gây ra huyễn tượng, đạt đến mục đích thao túng con người. Có thể nói là nội học cao thâm, khó phân cao thấp với tâm thức nhập mộng của Minh Phi Chân. Dùng tính công kích mà nói, vượt xa tâm thức nhập mộng cần đủ loại điều kiện mới phát động được.
Nhưng, môn võ công này rất khó tu luyện. Trên đời này, lý luận liên quan đến tâm hồn thuật không gì không phải bác đại tinh thâm. Dù là thiên tư thông minh, chong đèn thâu đêm học tập cũng chưa chắc có thể tự thành một phái, muốn chạm đến hai chữ biết luyện đã là khó càng thêm khó. Chuyện duy nhất có thể làm là gia tăng kinh nghiệm thực tiễn, nói cách khác, chính là diễn luyện trên người sống.
Bản thân môn công phu này có phong hiểm tuyệt đại, tâm hồn thuật có nguy hiểm phản phệ thuật giả bất cứ lúc nào. Bởi vậy võ công trí tuệ của người bị bắt nhất định phải không bằng mình. Tâm thức của con người vô cùng tinh tế, một khi bị phá hoại thì rất khó phục hồi như cũ. Bởi vậy những người bị bắt đi thi thuật là vật phẩm tế sống chính cống, người có thể giữ lại tinh thần của bản thân cực kì hãn hữu.
Cho nên môn Tang Hồn công pháp này bị võ lâm chính đạo xem thường, bị rất nhiều danh môn miệt thị, chê là tà công. Chính là bởi vì phương thức tu luyện vô nhân đạo này. Tang Hồn công pháp công kích ngũ giác tâm thức của người, lúc luyện công không thể không lấy lòng người làm lương thực. Mà cấp độ tu luyện càng cao, cấp độ của người sống tế phẩm cũng cần gia tăng, dần dần cần lấy cao thủ võ lâm làm tế phẩm. Nếu có thể luyện công này đến đại thành, nhân số hi sinh ắt không ít.
Hoàng thượng trầm ngâm nói: “Ngươi thao túng lòng người không cần khoảng khắc, có thể thấy môn tà công của ngươi đã đến trình độ đại thành. Vì luyện thành môn võ công phát rồ này, rốt cuộc ngươi hi sinh bao nhiêu hào kiệt võ lâm!”
“Hỏi câu này không thấy ngốc sao? Nếu ngươi biết ta là Quỷ Vực Nhất Hỏa, đương nhiên biết chúng ta không việc ác nào không làm. Ngươi có đếm mình đã ăn bao nhiêu hạt cơm không?”
Hoàng thượng hừ lạnh nói: “Không sai, sớm phải biết các ngươi đã mất tính người, hôm nay coi như không có chuyện riêng của ta, cũng phải trừ một hại lớn cho võ lâm!”
“Ôi, khẩu khí cũng không nhỏ a. “ Si Mị khinh miệt nói: “Các ngươi giả vờ chính đáng với ta làm gì? Dạ La bảo các ngươi cũng không phải danh môn chính phái ở Giang Nam, cho rằng ta thật không biết sao?”
Hoàng thượng cau mày nói: “Dạ La bảo cái gì? Ngươi coi ta là người trong Dạ La bảo?”
“Ngươi nghĩ bản cô nương là kẻ ngu? Võ công cô nàng Võng Lượng còn cao hơn ta, lại thông minh thành tính, tuy rất dễ lên cơn điên, nhưng vô cùng khó bắt. Chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn bắt sống nàng? Nếu Dạ La bảo chủ không xuất thủ, các ngươi bắt sống Võng Lượng kiểu gì?”
Nhưng hoàng thượng và Độc Cô cũng là lần đầu nghe nói chuyện này, lộ vẻ ngạc nhiên.
Si Mị là người thông minh lanh lợi, thấy biểu cảm của bọn hắn không giống giả mạo, kỳ quái nói: “Không biết chuyện này? Giang hồ truyền văn Dạ La bảo chủ giá lâm Hồ Châu, người phát ngôn của hắn trong đoàn xe của các ngươi...... Các ngươi làm sao vậy? Thật không biết?”
Tuy đám hoàng thượng đã biết chuyện Dạ La bảo chủ, nhưng không biết còn có người phát ngôn, ngơ ngác nhìn nhau. Lúc này trong đầu hoàng thượng hiện ra thân ảnh của Minh Phi Chân, đoán chừng hắn không thể thoát khỏi quan hệ với chuyện này.
Độc Cô thấp giọng nói: “Bắt sống nàng này, đương nhiên minh bạch. “
Hoàng thượng gật đầu: “Rất đúng. “
Mà Si Mị lẳng lặng lưu lại cũng nghĩ một hồi, càng nghĩ càng thấy không đúng, quát hỏi: “Các ngươi không phải người Dạ La bảo, vậy vì sao phải bắt Võng Lượng? Lại có thể biết thân phận của ta? Quỷ Vực chúng ta không công khai tới Trung Nguyên, các ngươi biết được từ đâu?”
Độc Cô cười nói: “Thì ra là hiểu lầm. Cô nương, chúng ta không phải người Dạ La bảo, cũng mặc kệ vì sao chủ tử các ngươi có cừu oán lớn như vậy với Dạ La bảo. Chúng ta bắt ngươi và Võng Lượng, chỉ bởi vì cừu oán giữa chúng ta mà thôi. “
“Cừu oán giữa chúng ta? Hôm nay chúng ta mới gặp, không oán không cừu, chưa từng kết cừu oán?”
Hoàng thượng nói: “Không oán không cừu? Ta đang muốn hỏi ngươi, nếu là không oán không cừu, vì sao Quỷ Vực Nhất Hỏa các ngươi —— muốn hại Thẩm phó tổng đốc của Lục Phiến môn!”
Một tiếng này dùng nội lực hét ra, chấn cho Si Mị huyết khí cuồn cuộn, sợ hãi nói: “Các ngươi là người của triều đình? !”
Đường Dịch trầm mặc bên cạnh hồi lâu bật thốt lên: “Nói nhiều không sợ mệt sao?” Một cây đại thương mang theo hỏa kình đâm tới, như một con hỏa long. Thương còn chưa tới, không khí trước người đã nóng hổi, gió lửa tạt vào mặt đau nhức.
Si Mị biết môn hỏa thương pháp của Đường Dịch vô cùng khó đấu. Đây không liên quan đến võ công cao thấp, mà là tay của người có thể sờ bàn ủi hay không. Nàng cũng không có công phu thiết thủ như Đường Dịch, công phu chỉ trảo của nàng có mạnh hơn nữa, cũng không thể dùng tay không dây vào bàn ủi a. Đành phải dùng thân pháp tránh đi.
Nhưng Đường Dịch mới ra thương thứ nhất, bỗng vung ngang một thương, cản lại một đao mà một võ sĩ triều đình bổ về phía hắn.
Độc Cô kêu lên: “Là Tang Hồn tà công! Lúc trước yêu nữ này thi thuật với hắn!”
Si Mị trì hoãn ít thời gian, trực tiếp trôi về một võ sĩ triều đình. Tang Hồn tà công cần người có cảm xúc kích động mới thi triển được, Si Mị không nói hai lời, một trảo róc một miếng thịt trên mặt võ sĩ này. Võ sĩ đau đến kêu thảm, con mắt Si Mị chợt hiện hoàng mang dị thường, trong mắt võ sĩ kia xuất hiện thần sắc ngây ngô như Lữ Dao Cầm lúc trước. Biện pháp của nàng có hiệu quả cực nhanh, xưa nay thống khổ chính là một trong những phương pháp thao túng lòng người. Nhưng vừa thấy mặt đã đào thịt xuống, ra tay ác độc như thế lại là hiếm thấy.
Nội công của hoàng thượng có thể khử tà định thần, một chưởng một người, giúp võ sĩ của mình khôi phục thần chí. Nhưng Tang Hồn tà công cực kì bá đạo, cho dù khôi phục thần chí, cũng không thể tái chiến trong một khoảng thời gian.
Hoàng thượng cả giận nói: “Đuổi theo! Không thể bỏ qua yêu nữ này!” Trong lòng lại nói: Minh Phi Chân cũng trong núi, hắn có phải người của Dạ La bảo không, vào trong núi gặp là biết! Dẫn người đuổi theo.
Si Mị thừa cơ chạy trốn, thi triển thân pháp trốn xa, trong lòng vẫn khó hiểu: Không ngờ bọn hắn lại là người trong triều đình? Đến vì Thẩm Y Nhân, nhưng rõ ràng hôm nay chúng ta đối phó Dạ La bảo chủ a.
Triều đình liên thủ với Dạ La bảo? Làm sao có thể. Hơn nữa, nhìn nét mặt của bọn hắn thì rõ ràng không biết chuyện sứ giả của Dạ La bảo a...... Chuyện này quá kỳ quái, vì sao chủ tử lại lựa chọn lúc này...... Rốt cuộc hắn......
Nghe thấy tiếng gió đám hoàng thượng đuổi theo, đành phải khẩn trương vận công trốn vào trong núi. Nghĩ đến uất ức đi cứu người lại bị tính toán, không nhịn được oán hận nói: “Tang Hồn khôi lỗi, còn có hắc hùng vương mà ta chăn nuôi đều ở trên núi, dùng để đối phó mấy thợ săn ngu xuẩn. Nếu như ở đây, còn không giúp ta đại phát thần uy! Sao có thể cho những tên khốn nạn các ngươi càn rỡ!”
Túc hạ sinh phong, chạy vào trong sơn lâm tìm hắc hùng vương.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
05 Tháng sáu, 2019 22:12
Cứ bình tĩnh bác :v thi xong nhớ thả bom với cả được thì gọi lão Bún cv tiếp là được :)))
05 Tháng sáu, 2019 10:27
Mấy vị đại hiệp có thể cho tại hạ tham khảo link convert của truyện này được không?
03 Tháng sáu, 2019 15:42
Vừa xong một môn, ít nhất cũng 6 điểm, còn 4 môn nữa các bác ạ
02 Tháng sáu, 2019 22:59
Thanks ké luôn. Bác thớt dạo này thi cử thế nào rồi? Bữa thấy bảo căng lắm mà :3
01 Tháng sáu, 2019 16:39
Thank thớt :))) vất vả vất vả :)))
30 Tháng năm, 2019 00:42
Ta thì đoán là thế này, main tu ba bộ thần công: Dịch Cân Kinh để tăng cường thân thể, nếu không lúc lão Phi Chân nuốt Thao Thiết khẳng định chết còn nhanh hơn, xong lấy Thái Cực thần thông để hiệp lực với Dịch Cân Kinh áp chế sức mạnh của Thao Thiết. Nhưng muốn dùng thành thục được cả sát khí lẫn uy lực của Thao Thiết thì lại phải có cách không giống ai, nên lão sư phụ chôm Xuân phong dạ vũ đồ cho lão Phi Chân luyện (đây là lý do lão Phi Chân bảo muốn động một tí nghề thật thì phải đụng đến “bộ kia” là như vậy) chỉ là không biết lão Phi Chân phát sinh tâm ma là do chia tay với Tuyết hay nguyên do không khống chế nổi Lục hung sát khí ://
30 Tháng năm, 2019 00:33
Hình như thế :v Ta nghĩ Tuyết có tới 90% là ở chỗ kia :v chỉ là không biết bị cung chủ hiện tại ép đuổi đi hay làm sao mà lại bỏ đi
29 Tháng năm, 2019 21:45
14 tuổi main đã là Tán thần tôn rồi hay sao ấy
28 Tháng năm, 2019 23:37
Hề hề :)) cái này phải nhờ bác thúc lão Bún chứ con dân như ta lo thế nào được :v
27 Tháng năm, 2019 22:51
Quyển mới nhất kể về main lúc 14 tuổi, Minh Hóa Ngữ cho nhiệm vụ đi tìm vợ, không phá thân không được về =))
Có khi chúng ta sẽ biết Tuyết là ai
23 Tháng năm, 2019 22:48
Ah ah ah bác giống tôi :)) thôi đồng chí cả, hè hẵng quăng bom bác :v
23 Tháng năm, 2019 20:42
Mai có chương bác, giờ mình đang beta
Chuẩn bị thi nên bận quá, trong năm chơi nhiều giờ ôn cả quyển giáo trình
23 Tháng năm, 2019 14:06
Triệu hồi thớt ~ thớt ới ời :(((
19 Tháng năm, 2019 20:39
Nhớ what?
19 Tháng năm, 2019 12:59
Có ai còn nhớ ta?
18 Tháng năm, 2019 18:06
có mục đề cử ở mỗi truyện đó bạn :v
17 Tháng năm, 2019 19:56
Quăng phiếu là làm thế nào thế bác. em mới chân ướt chân ráo nên ko biết.
17 Tháng năm, 2019 13:08
Truyện này thì chả ai quăng phiếu :)) cái gì gì vạn cổ tối cường thì vó ngươi quăng hơn 1k phiếu
15 Tháng năm, 2019 20:37
Sắp được thấy chân tướng của Tuyết rồi :)) Truyện này ta hứng thú nhất là Tuyết và đứa bé mà lão Phi Chân không bảo vệ kịp :/
15 Tháng năm, 2019 14:39
Hình như thế, chương 1 chưa rõ toàn cảnh. Chỉ biết lúc đó main để tóc trắng
14 Tháng năm, 2019 22:11
Quào :v Kể về thời trẩu tre của lão Phi Chân ah? :))
14 Tháng năm, 2019 19:38
Nó là số đặc biệt mà bác
Chương 1: Đại hiệp Minh Phi Chân 1
14 Tháng năm, 2019 17:41
Đấy là chương mới á? Sao tên lạ vậy? :v
14 Tháng năm, 2019 11:25
Chương mới 14k chữ mà bác, tân xuân số đặc biệt đại hiệp Minh Phi Chân
13 Tháng năm, 2019 22:57
Đâu có? Tưởng là đang có cái gì sự kiện, còn chính truyện vẫn chương 151 mà? :/
BÌNH LUẬN FACEBOOK