Nơi nào đó ở Hồ Châu.
Nam tử soi gương, nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp đen nhánh như tinh thiết. Đây là thói quen sau mỗi lần hắn động võ. Đây là một thói quen tốt, tựa như sau khi rèn sắt phải thả lỏng bắp thịt đau nhức. Làm như vậy có thể thông suốt huyết mạch, có lợi cho việc khôi phục. Trong những người trẻ tuổi sơ tập võ nghệ, người có thói quen này, lúc nào cũng phát huy tốt hơn người khác.
Cho dù với tu vi tuyệt thế của nam tử bây giờ, đã không cần phải làm như vậy, nhưng thói quen hình thành từ nhỏ không dễ thay đổi.
Hắn xoa bóp cơ bắp xong, sửa sang một phen, khoác thêm một bộ nội y sát người, lại mặc võ phục thiếp thân, trang phục đại bào. Ba tầng trong ba tầng ngoài, tuy phức tạp nhưng không nặng nề, hợp với thân hình hắn, rất giống thiên tướng vũ dũng cái thế.
Hắn sửa sang tóc, nhìn trong gương, lộ ra khuôn mặt cương nghị phóng khoáng.
Người này, chính là kẻ tập kích Thẩm Y Nhân trên đường, bắt sống Tống Âu và Hồng Cửu —— Quỷ Vực Đại Đạo —— A Bất Lặc Tư.
A Bất Lặc Tư, là một trong mười người ngồi trên vương tọa được xưng ‘Tuyệt thánh’
Cuộc đời người này rất có sắc thái truyền kỳ.
Hắn vốn là vương tộc Bắc Cương, nhưng bởi vì thúc phụ đoạt quyền mưu hại, bị ép lưu lạc tha hương, biến thành đạo tặc. Năm hắn mười ba tuổi, cả nhà thảm tao thúc phụ diệt môn. Nếu gia thần không liều mình đổi ái tử với hắn, bảo tồn một điểm huyết mạch của chúa công, thế gian sau này không có Quỷ Vực Đại Đạo chấn kinh thiên hạ.
Từ ngày đó, công tử vương tộc sống an nhàn sung sướng chết đi, mà A Bất Lặc Tư lại dùng thân phận tiểu thâu đầu đường để trùng sinh.
Con đường của hắn là con đường Tu La mà thường nhân khó có thể tưởng tượng.
Võ công của hắn không phải học được, mà là nhìn lén người ngoài luyện từng chiêu từng thức, trộm từ trong môn phái người ta. Vì thế hắn từng chịu vô số quyền đấm cước đá, khi đó hắn không có võ công, xanh xao vàng vọt, gặp phải người biết võ, cơ hồ một quyền là có thể nộp mạng. Lúc trời đông giá rét, hắn từng bị người đánh gãy xương sườn nằm thoi thóp ven đường, chỉ có thể lấy canh thừa đại hộ nhân gia đổ ra làm thức ăn. Hắn sống còn hèn mọn hơn chó, nhưng vẫn sống.
Nhưng về sau võ công của hắn lại tiến bộ rất nhanh, vượt qua dự kiến của bất kỳ người nào nhận ra hắn. Hắn không phải một thiên tài võ học có thiên tư hơn người. Người biết hắn, bao gồm cha mẹ và lão sư của hắn, đều biết hắn không có tài hoa kinh diễm khiến người vừa thấy là không thể quên. Thứ duy nhất hắn có, chẳng qua là hào khí không để bất kỳ chuyện gì trong lòng, và nụ cười khoan khoái hơn người ngoài mà thôi. Nhưng hắn, dùng thời gian không đến một năm, tiến bộ vượt qua tất cả đồng lứa.
Chỉ có chính hắn biết lí do —— bởi vì võ công trộm được, mới nhớ kỹ nhất.
Cho đến sau này, hắn đi khắp đại mạc, lấy ra bí tịch võ học phụ thân để lại cho mình. Khổ luyện nhiều năm, lại trải qua không dưới mấy chục lần xuất sinh nhập tử, rốt cuộc nghênh đón đại thành trong tuyệt cảnh như phượng hoàng niết bàn. Cũng vào thời khắc ấy, hắn thấy được đỉnh phong chi cảnh của võ học trên đời.
Cũng cùng năm đó, năm hắn ba mươi bảy tuổi. Hắn như quỷ mị lẻn vào hoàng cung, dùng lực lượng một người, thế không thể đỡ lấy đầu của Hoàn vương —— quốc chủ Bắc Cương Thiết Chân quốc —— thúc phụ của hắn xuống. Tiếp theo mở cửa thành nghênh đón tân chủ vào triều, nhất cử hoàn thành hành động cướp đoạt chính quyền trong miệng người ngoài.
Cuộc đời của người này là oanh liệt. Hắn từng đi qua băng nguyên và hoang mạc, làm hàng xóm với tử vong, chứng kiến cảnh địa ngục hoang tàn khắp nơi, mới có ngày hôm nay.
A Bất Lặc Tư nhìn chăm chú vào tấm gương, nói ra: “Ngàn binh tụ hội, vạn môn triều bái, chuôi thần binh sắp xuất thế này, thật sự làm người mong đợi.”
Trong gương, A Bất Lặc Tư khẽ nhếch khóe miệng, phác hoạ ra một nụ cười khôn khéo cơ trí —— hoàn toàn khác vẻ hào hùng ngày xưa của hắn, cơ hồ không tìm được một điểm giống......
Đúng lúc này, cửa phòng của hắn đột nhiên bị người dùng man lực phá tan.
*****************
Thời gian quay lại một nén nhang trước.
Trong cấm lao, một đôi cùng cảnh ngộ đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trận chiến bên bờ Thái Hồ, Thẩm Y Nhân lên ngựa đi tha phương trong trạng thái hôn mê, Hồng Cửu và Tống Âu lại rơi vào tay Quỷ Vực Nhất Hỏa. Bởi vì có ước định ‘Sống tạm dưới quyền, lấy ba làm số’, trước khi Thẩm Y Nhân trở về thực hiện trận chiến chưa xong, hai người này không thể coi như nô lệ của Quỷ Vực Nhất Hỏa, bởi vậy cũng không bị ngược đãi. Trái lại một ngày ba bữa bao no, ngoại trừ tay chân bị còng, không được tự do, cũng không có gì đáng phàn nàn.
Nhưng nếu rơi vào phỉ đồ chi thủ, Tống Âu có xuất thân thế gia, đương nhiên không thể thiếu bị doạ dẫm một vố lớn. Ngưu Quỷ rất có phong phạm võ giả thì không nói, hai người Si Mị và Võng Lượng là thổ phỉ sống sờ sờ. Hai người này chia nhau tới tự thoại với Điểu huynh, đến khi hắn đáp ứng viết phong thư cần mười vạn tám vạn để tiêu vặt cho nhà. Còn uy hiếp muốn chém tay chân, phế võ công, xuyên xương tỳ bà, thiến làm thái giám, doạ cho Điểu huynh không thể không hung hăng hô đáp ứng.
Nhưng có khổ tự mình biết a, mấy năm qua Điểu huynh không ở trong nhà, lại chậm chạp không thể thành hôn với Thẩm Y Nhân, làm tổng đốc Lục Phiến môn nhưng không hoàn thành được mấy đại sự. Lão cha sớm đã có ý kiến với hắn, lần trước về nhà còn bị lão cha vỗ đầu giáo huấn một trận. Lúc này lại yêu cầu hai mươi vạn lượng, cha hắn không cho một câu “Không có hai mươi vạn, muốn chết một đầu” mới lạ.
Bởi vậy Tống Âu cơm nước không vào, suốt ngày thở ngắn than dài, cây cũng sắp bị than trọc mấy gốc. Trái lại Hồng Cửu thì dương dương tự đắc, không thấy khổ chút nào, lúc ăn cơm và miếng lớn, uống từng ngụm lớn, dường như còn yên vui hơn bình thường.
Lúc này chính là giờ cơm, thấy tiểu tốt nhà tù đưa tới hai bát cơm nguội lớn, hai món dưa chuột xào thô ráp và nguội lạnh, ngay cả một chút nước thịt cũng không có. Tống Âu vừa nhìn đã không ngon miệng, nhưng không ngờ Hồng Cửu cầm chén ăn ngay, bới từng miếng cơm, phải nói là ăn rất ngon.
Tống Âu thấy thế nhíu chặt mày, không nhịn được hỏi: “Hồng phó tướng, chúng ta đã bị bắt hai ngày, sao ngươi không lo lắng chút nào.”
“Lo lắng có tác dụng cái rắm. Chúng ta bị bắt hai ngày, ngươi lo lắng cả hai ngày, không phải chúng ta vẫn bị nhốt sao.”
Hồng Cửu ăn từng miếng một, không đến mấy thìa đã ăn xong cơm, biết Tống Âu không ăn, không hỏi đã lấy cơm của hắn.
Dù sao Tống Âu cũng cũng không muốn ăn, trái lại thấy hắn như quỷ chết đói đầu thai, kỳ quái nói: “Cơm này thô ráp, khó mà nuốt xuống, vì sao Hồng phó tướng ăn ngon như vậy?”
“Thế này còn khó nuốt trôi?” Hồng Cửu tức giận nhìn hắn, nói: “Công tử phú gia, tập tục bại hoại, cửa son rượu thịt thối nát a.”
Nhị đương gia thở dài: “Năm đó ta làm ăn mày, trong mười ngày đụng phải đồ ăn không trộn cứt chuột, không bùn, không thiu, đã là hạnh phúc từ trên trời rơi xuống. Đồ ăn ngon thế này ngươi cũng không ăn, sợ rằng chưa từng đói bụng.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
05 Tháng sáu, 2019 22:12
Cứ bình tĩnh bác :v thi xong nhớ thả bom với cả được thì gọi lão Bún cv tiếp là được :)))
05 Tháng sáu, 2019 10:27
Mấy vị đại hiệp có thể cho tại hạ tham khảo link convert của truyện này được không?
03 Tháng sáu, 2019 15:42
Vừa xong một môn, ít nhất cũng 6 điểm, còn 4 môn nữa các bác ạ
02 Tháng sáu, 2019 22:59
Thanks ké luôn. Bác thớt dạo này thi cử thế nào rồi? Bữa thấy bảo căng lắm mà :3
01 Tháng sáu, 2019 16:39
Thank thớt :))) vất vả vất vả :)))
30 Tháng năm, 2019 00:42
Ta thì đoán là thế này, main tu ba bộ thần công: Dịch Cân Kinh để tăng cường thân thể, nếu không lúc lão Phi Chân nuốt Thao Thiết khẳng định chết còn nhanh hơn, xong lấy Thái Cực thần thông để hiệp lực với Dịch Cân Kinh áp chế sức mạnh của Thao Thiết. Nhưng muốn dùng thành thục được cả sát khí lẫn uy lực của Thao Thiết thì lại phải có cách không giống ai, nên lão sư phụ chôm Xuân phong dạ vũ đồ cho lão Phi Chân luyện (đây là lý do lão Phi Chân bảo muốn động một tí nghề thật thì phải đụng đến “bộ kia” là như vậy) chỉ là không biết lão Phi Chân phát sinh tâm ma là do chia tay với Tuyết hay nguyên do không khống chế nổi Lục hung sát khí ://
30 Tháng năm, 2019 00:33
Hình như thế :v Ta nghĩ Tuyết có tới 90% là ở chỗ kia :v chỉ là không biết bị cung chủ hiện tại ép đuổi đi hay làm sao mà lại bỏ đi
29 Tháng năm, 2019 21:45
14 tuổi main đã là Tán thần tôn rồi hay sao ấy
28 Tháng năm, 2019 23:37
Hề hề :)) cái này phải nhờ bác thúc lão Bún chứ con dân như ta lo thế nào được :v
27 Tháng năm, 2019 22:51
Quyển mới nhất kể về main lúc 14 tuổi, Minh Hóa Ngữ cho nhiệm vụ đi tìm vợ, không phá thân không được về =))
Có khi chúng ta sẽ biết Tuyết là ai
23 Tháng năm, 2019 22:48
Ah ah ah bác giống tôi :)) thôi đồng chí cả, hè hẵng quăng bom bác :v
23 Tháng năm, 2019 20:42
Mai có chương bác, giờ mình đang beta
Chuẩn bị thi nên bận quá, trong năm chơi nhiều giờ ôn cả quyển giáo trình
23 Tháng năm, 2019 14:06
Triệu hồi thớt ~ thớt ới ời :(((
19 Tháng năm, 2019 20:39
Nhớ what?
19 Tháng năm, 2019 12:59
Có ai còn nhớ ta?
18 Tháng năm, 2019 18:06
có mục đề cử ở mỗi truyện đó bạn :v
17 Tháng năm, 2019 19:56
Quăng phiếu là làm thế nào thế bác. em mới chân ướt chân ráo nên ko biết.
17 Tháng năm, 2019 13:08
Truyện này thì chả ai quăng phiếu :)) cái gì gì vạn cổ tối cường thì vó ngươi quăng hơn 1k phiếu
15 Tháng năm, 2019 20:37
Sắp được thấy chân tướng của Tuyết rồi :)) Truyện này ta hứng thú nhất là Tuyết và đứa bé mà lão Phi Chân không bảo vệ kịp :/
15 Tháng năm, 2019 14:39
Hình như thế, chương 1 chưa rõ toàn cảnh. Chỉ biết lúc đó main để tóc trắng
14 Tháng năm, 2019 22:11
Quào :v Kể về thời trẩu tre của lão Phi Chân ah? :))
14 Tháng năm, 2019 19:38
Nó là số đặc biệt mà bác
Chương 1: Đại hiệp Minh Phi Chân 1
14 Tháng năm, 2019 17:41
Đấy là chương mới á? Sao tên lạ vậy? :v
14 Tháng năm, 2019 11:25
Chương mới 14k chữ mà bác, tân xuân số đặc biệt đại hiệp Minh Phi Chân
13 Tháng năm, 2019 22:57
Đâu có? Tưởng là đang có cái gì sự kiện, còn chính truyện vẫn chương 151 mà? :/
BÌNH LUẬN FACEBOOK