Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Phi Chân có vẻ bối rối, nhưng không bớt hốt hoảng và sợ hãi, phản ứng khẽ run rẩy rất thật.

Đến nước này, hoài nghi của hoàng thượng và đám người triều đình đã hoàn toàn biến mất. Nếu là giả vờ, vậy hắn giả vờ cũng quá giống. Lúc sinh tử, giả mạo phản ứng này kiểu gì? Lúc ấy khư khư cố chấp hoài nghi hắn, khiến A Bất Lặc Tư cũng cảm thấy hắn nhất định là Dạ La bảo chủ, sợ rằng bây giờ sắp hại tính mạng hắn.

A Bất Lặc Tư mặt không cảm xúc, như giận không phải giận.

“Bản tọa đặc biệt tới đây gặp ngươi, nhưng xem ra Minh bảo chủ rất kiêu ngạo. Khinh thường giao thủ với bản tọa.”

A Bất Lặc Tư giọng nói phẫn nộ, nhưng lòng nghi ngờ Minh Phi Chân lại tương phản với biểu hiện của hắn, đang liên tục giảm xuống.

Hắn ngày càng không cho rằng Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ.

Thân là cao thủ Thần Thông —— không nói tôn nghiêm của võ giả, không ngờ hắn có thể ngụy trang sợ hãi như thế —— hơn nữa ở gần ‘Chúc Chiếu U Huỳnh’ của một cao thủ Thần Thông khác như vậy, lại không lộ khí kình hộ thể của bản thân ra, đây là chuyện đồ đần mới có thể làm.

Với hiểu biết của hắn, lúc gặp phải cao thủ Thần Thông khác, thậm chí ‘Chúc Chiếu U Huỳnh’ sẽ không khống chế nổi, tự phát động, thế mới hợp lẽ thường. Mà người thanh niên trước mắt, ngoại trừ thể trạng tráng kiện và khỏe mạnh hơn thường nhân, không có chỗ gì hơn người.

Mặc dù như thế, đại sự sắp đến, quyết không thể bị phá hư. Chỉ cần có một cơ hội hắn là cao thủ tuyệt đỉnh...... Cũng không thể bỏ qua.

A Bất Lặc Tư trầm mặt nói: “Bản tọa đã động sát tính, không giết người không thể phát tiết. Bản tọa kính trọng Minh bảo chủ, không dám tùy ý xuất thủ. Đành phải dùng đồng bạn của bảo chủ để xả giận. Vừa nãy bản tọa đã nói, tiếp được ba chiêu thì tha, là lúc tiếp tục. “

Quang mang trên quyền của A Bất Lặc Tư chợt tăng một cấp độ, mọi người chỉ cảm thấy áp lực gia tăng mãnh liệt. Áp lực kia không còn là ‘Áp chế’, mà đã đến trình độ ‘Công kích’. Trong chớp mắt, quang mang màu lam hình thành một trường lực lớn hình tròn, tất cả vật thể trong cầu vực đồng thời chịu một cự lực ép từ trên xuống dưới.

Một võ sĩ chợt ngửa mặt lên trời kêu to, nhìn kỹ lại, nửa người hắn toàn là huyết tương. Thì ra một cánh tay của hắn không chịu nổi cự lực vạn cân của Quỷ Thần Kinh, bị ép đến nổ tung. Những võ sĩ này không phải chưa từng thấy cảnh tượng da tróc thịt bong, xương cốt vỡ vụn. Nhưng cảnh tượng quỷ quyệt —— bỗng dưng nổ tung —— như thế, lại vô cùng kinh khủng, không ai muốn nhìn lần thứ hai.

“Tiếc rằng bản tọa bận rộn công việc, không thừa thời gian lưu lại đây. Đành phải lĩnh giáo tất cả mọi người một lúc, xin chư vị thứ lỗi. “

Còn một người khác cũng nghẹn ngào kêu lên, đó là Thiết Hàn Y vừa nãy chịu ba chiêu của A Bất Lặc Tư. Thương thế hắn nặng nề, nội công vẫn có hộ thể chi năng, nhưng gặp phải Quỷ Thần chi lực thấy mạnh càng mạnh, phản kháng càng mạnh áp bức sẽ càng mạnh. Lúc này nội công hộ thể lại trở thành bùa đòi mạng, thương thế hắn vốn đã nặng, thần chí không rõ, nhưng lại nghẹn ngào kêu thảm, có thể thấy rất thống khổ.

Hoàng thượng và Độc Cô bên cạnh đồng thời tiếp nhận áp lực cực lớn, chẳng những không thể động đậy, còn cảm thấy xương cốt đau đớn như bị đập vụn.

“Minh bảo chủ, xuất thủ không?”

Minh Phi Chân hô: “Ngươi giết ta là được! Vì sao phải...... Ra tay với bọn hắn!”

Diệp Lạc rất tức giận, vất vả dùng nội lực chống chọi cảm giác khó chịu, miễn cưỡng mở miệng hô: “Ngươi quá kỳ quái! Vì sao phải làm chuyện này! Người ta đã nói không phải bảo chủ gì đó, ngươi còn muốn vu oan!”

“Nếu thế, thì chết không phải rất tốt sao?”

A Bất Lặc Tư chậm rãi đi về phía Minh Phi Chân, giọng điệu nhẹ nhàng: “Người ngoài có thể chết, vì sao hắn không thể chết? Đúng không...... Tiểu cô nương?”

Câu sau cùng, lại nói với Tô Hiểu vẫn luôn ôm Minh Phi Chân, ngăn cản cho hắn.

Khiến mọi người thấy kỳ quái chính là, Tô Hiểu luôn nói chuyện cho Minh Phi Chân lại rất yên tĩnh. Minh Phi Chân bị thương nặng như vậy, bình thường Tô Hiểu sớm đã mắng lên, nhưng lần này không nói một câu.

“Sát khí của ngươi, rõ ràng đến không giấu được. Nam nhân này, rất trọng yếu với ngươi sao?”

Lời trêu ghẹo của A Bất Lặc Tư hiển nhiên không khiến Tô Hiểu phản bác. Nhưng —— nếu mục đích của hắn chỉ là khiêu khích, dường như lại có tác dụng tuyệt đại.

Tô Hiểu ngẩng đầu lên, trong mắt đầy sát khí, quăng ra một đạo hàn quang.

Nguyên nhân Tô Hiểu không bị Quỷ Thần kình lực cấm chế cũng rất đơn giản. Mấy tháng này nội công của Tô Hiểu tiến nhanh, có thể dùng ‘Bạo tăng’ để hình dung sự tăng trưởng của nội lực. Nhưng Minh Phi Chân chưa từng dạy phương pháp sử dụng nội công, cũng không nói cho Tô Hiểu đó là nội công. Tô Hiểu không có ý nghĩ này, cũng sẽ không vận công chống cự. Quỷ Thần kình lực nhằm vào người phản kháng, Tô Hiểu không biết phản kháng, đương nhiên không bị cấm chế quá nặng.

Ngân hồ kia cực nhanh, vậy mà vượt quá tưởng tượng của A Bất Lặc Tư, quang mang ‘Chúc Chiếu U Huỳnh’ đuổi không kịp. Giống như Đường Dịch, A Bất Lặc Tư vẫn dùng tay tiếp nhận.

A Bất Lặc Tư chưa từng sợ dùng tay không đấu lưỡi sắc, thậm chí quyền với mũi nhọn cũng không sợ hãi. Chỉ quyền kình của hắn đã có thể làm binh khí sắc bén biến thành sắt vụn. Nhưng độ sắc bén của Cổ Hàn vượt quá tưởng tượng của A Bất Lặc Tư, hắn không biến sắc, trong nháy mắt chuyển cương thành nhu, nhẹ nhàng đâm một cái, chấn cho Tô Hiểu tuột đao. Lần này quang mang ‘Chúc Chiếu U Huỳnh’ khóa chặt Tô Hiểu, không thể khéo léo tránh thoát áp chế trọng lực nữa, không thể động đậy như Đường Dịch.

“Đao thật là nhanh......” Dường như A Bất Lặc Tư nhận ra lai lịch của đao pháp, áp chế kinh ngạc trong mắt, “Là ai dạy ngươi?”

“Ta không có gì để nói với ngươi.” Tô Hiểu lạnh lùng thốt: “Hoặc là ngươi giết ta, hoặc là chờ ta giết ngươi. Mơ tưởng khiến ta sợ ngươi.”

A Bất Lặc Tư cười nói: “Cô nương thật bướng bỉnh. “

A Bất Lặc Tư duỗi ba ngón tay nói: “Ngươi thoát khỏi cấm chế, lại bức bản tọa biến quyền thành chỉ, coi như ngươi tiếp ba chiêu. Bản tọa cho ngươi một con đường sống, rời khỏi người này. Nếu không, đừng trách bản tọa không biết thương tài.”

“Đại ca...... Ngươi đang làm gì?”

Thừa dịp A Bất Lặc Tư giằng co với Tô Hiểu, Đường Dịch lặng yên không một tiếng động bò tới bên cạnh Minh Phi Chân, thấp giọng nói: “Vì sao ngươi không xuất thủ? Tiếp tục như vậy, Hiểu Hàn sẽ chết.”

Nhưng Minh Phi Chân chỉ có thể im lặng: “……”

“Ngươi sợ bại lộ thân phận...... Cho nên không dám xuất thủ sao?” Trong mắt Đường Dịch lấp lóe lửa giận, gằn từng chữ nói: “Ta nhìn lầm ngươi, Minh Phi Chân.”

“...... Không, không phải như vậy.”

Minh Phi Chân giải thích, trong tai Đường Dịch càng thêm bất lực.

A Bất Lặc Tư nhìn chăm chú thiếu nữ trước mắt, không hề hay biết đối thoại của bọn hắn, cười nói: “Ngươi muốn chạy trốn không?”

Với vấn đề không cần hỏi lại này, ai cũng biết đáp án của Tô Hiểu là gì.

“Hiểu Hàn! Đi mau! !”

Đường Dịch chợt đánh ra một chưởng, A Bất Lặc Tư nhìn cũng không nhìn, trên quyền bỗng nhiên sáng lên, cấm chế trên người Đường Dịch tăng thêm ba thành. Nội khí của Đường Dịch gần như không thể hộ thể, bị ép cho phun ra một ngụm máu.

“Đường Dịch!”

Minh Phi Chân kêu thảm một tiếng, nhìn Tô Hiểu nói: “Hiểu...... Rời đi, ngươi sẽ chết.”

Cấm chế trên người Tô Hiểu vừa buông lỏng, hai chân đạt được tự do lập tức muốn chạy trốn. Tô Hiểu mới mười lăm tuổi, nói không sợ chết là gạt người. Gương mặt xinh đẹp hơi sợ hãi, quay đầu lại nhìn Minh Phi Chân, cười khổ một tiếng.

“Không.”

A Bất Lặc Tư nhìn Minh Phi Chân, dường như ánh mắt đang hỏi: “Ngươi xuất thủ không?”

Đường Dịch bị đánh thành nội thương bên cạnh cũng hỏi một vấn đề: “Ngươi còn không xuất thủ! ?”

Minh Phi Chân kêu thảm: “A Bất Lặc Tư, ngươi dám!”

Đúng vào lúc này, Tô Hiểu quay đầu về phía A Bất Lặc Tư, gương mặt xinh đẹp quật cường, chịu đựng sự sợ hãi, hô lớn: “Ta không!”

Đoạn đối thoại này, kết thúc với ba chữ mang theo ý cười tàn khốc của A Bất Lặc Tư.

“Thành toàn ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Đỗ Tiến Hưng
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi Truyện này có hậu cung ko vậy ?
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi. Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
Quang Anh Luong
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
minh1912
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
Quang Anh Luong
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
Quang Anh Luong
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
Hoaqin
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung Ít nhất cũng 4 vợ
minh1912
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
minh1912
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
Quang Anh Luong
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
Hoaqin
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =)) Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi Chỉ hi vọng con tác không drop
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
Hoaqin
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
Quang Anh Luong
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
Quang Anh Luong
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK