"Lão phu chưa từng nghe nói Chung lão gia có con thứ, ngươi không phải giả mạo chứ?"
Minh Phi Chân vội vã đảo mắt.
Sao lúc này lại xuất hiện người quen của Chung Hoa Lưu. Hắn chưa từng nghe nói Chung Hoa Lưu, đặt cái tên này vốn để nguyền rủa sư phụ, trúng người là bất ngờ. Đừng nói là quen, người từng thấy Chung Hoa Lưu cũng nhiều hơn hắn.
Ngay cả Chung Hoa Lưu bao nhiêu tuổi, bề ngoài thế nào, cao hay thấp, tròn hay dẹt, hắn không có một chút manh mối. Tìm bừa một người cũng có thể chọc thủng hắn.
Nếu thân phận lộ ra ánh sáng, không chừng liên lụy đến đám hoàng thượng. Không nói gì khác, chỉ lộ hoàng thượng thì cuộc sống sau này đã không dễ chịu.
Minh Phi Chân mệt đến muốn hộc máu. Từ trước tới nay đều giấu giếm thân phận của mình, không ngờ thân phận thật thì thôi, ngay cả thân phận giả cũng phải giấu.
Lúc nóng lòng chỉ có thể ——
"A ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Tiếng cười xấu hổ của Minh Phi Chân vang vọng khách sạn, không rung động bằng 'Vận công ép trận' đã xuất hiện nhiều lần trong hôm nay, âm thanh cũng không vang bằng. Nhưng lại hơn ở tiếng cười.
"Thú vị thú vị, không ngờ Lạc công tử còn có chiêu này. Ha ha ha ha ha."
Hắn vừa cười vừa đi tới đi lui, nhìn thấy linh nhân vũ cơ đang dại ra, mở quạt xếp nói.
"Mời các ngươi về làm gì? Khiêu vũ đi, kéo đàn đi. Đừng làm hỏng bầu không khí của thiếu gia."
Sau đó thấy Bạch Lai Mộ vẫn ngây ra, nói.
"Tiểu Bạch, ngươi sững sờ làm gì, còn cầm hai cái bút. Viết hoành phi đi."
"À, ờ ờ."
Chưa nói xong đã nắm chặt nhạc sĩ kéo đàn nhị hồ.
"Kéo đàn đi, hai mắt đều tốt sao lại tới kéo đàn nhị hồ? Tay nghề ra sao, đừng giả vờ giả vịt với thiếu gia."
Gây chuyện từng người một, mắng hết cả đám. Trong Long Phượng điếm, nhất thời đàn sáo vang lên, các nữ áo thơm tóc mai, nhẹ nhàng nhảy múa. Truyền nhân của Bạch gia Tương Tư hạp chủ động bắc thang viết chữ.
Phía bên này một khúc đứt ruột, chân trời nơi nào tìm tri âm. Bên kia thì viết liền hai vế đối 'Buôn bán thịnh vượng thông bốn biển, tài nguyên phồn thịnh nối ba sông'. Người không biết nhìn thấy, sợ là rối tinh rối mù, vội vàng đi hỏi kỹ viện này mở trong sân của tiêu cục nào?
Long Tại Thiên vỗ tay một cái: "Xong rồi, làm điên một thằng. Ta bảo rồi, gia hỏa này bình thường không cẩn thận luyện công, không đủ định lực mà, chỉ biết ăn. Gặp phải một tên hơi lợi hại đã sợ."
Tô Hiểu thì khoanh tay sờ cái cằm trắng nõn, có vẻ suy nghĩ sâu xa. Tô Hiểu quen thuộc cách làm người của Minh Phi Chân, chậm rãi suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra, suýt nữa meo một tiếng.
"Oa, Minh đại ca định tạo thế."
Long Tại Thiên khinh thường: "Hắn có thể tạo ra kết quả gì?"
"Ta thấy Tô kỹ......" Khó khăn nuốt ba chữ 'Tô kỹ nữ' vào miệng, "Thấy hắn nói không sai."
Võng Lượng kéo ghế ngồi xuống. Nàng người gầy mông hẹp, nhét thêm một Tô Hiểu nữa vào mới vừa.
"Lần nào muốn chỉnh người mà hỗn đản này không tạo thế? Hắn đang suy nghĩ chủ kiến."
Quả không hổ là quân sư trí kế hơn người trong Quỷ Vực Nhất Hỏa, Võng Lượng chan một câu nói toạc ra.
"Hiểu!"
Tô Hiểu giơ cao cánh tay trắng bóc.
"Có!"
"Còn không làm việc, giẻ lau trên vai để trang trí sao?"
"Biết rồi! Tránh hết ra, ta có việc phải làm." Đi lau bàn như một làn khói.
Minh Phi Chân vẫn kêu la: "Phòng bếp ta cũng hơi lo, Trương đại trù đến ta xem......"
"Xong chưa?"
Di Vong Ưu quát ngừng: "Chung công tử, vừa rồi còn đĩnh đạc nói chuyện, đàm luận y đạo, nói cho Di mỗ tâm phục khẩu phục. Hiện nay làm trò như vậy, đừng nói là ngoài mạnh trong yếu, không dám mở miệng?"
Minh Phi Chân xoa mồ hôi lạnh trên trán.
"Ta suy nghĩ cho bằng hữu của các hạ. Không muốn tình cảnh quá khó coi, cho nên thêm một ít âm nhạc trợ hứng. Nếu Lạc công tử thấy nghi, ta có gì phải sợ."
Bước lên đón lấy Tiền lão gia.
"Chào Tiền lão gia."
Tiền lão gia nhìn Minh Phi Chân, chắp tay lạnh nhạt nói: "Chỉ như vậy đã nhận ra, ngươi không phải ái tử của Chung lão gia. Năm kia ta mới gặp hắn, xưng anh xưng em, nếu ngươi là hậu duệ Chung môn, sao không nghe nói lão phu. Hơn nữa gặp mặt sao không gọi Tiền nhị thúc."
Bước đầu tiên đã phạm lỗi, ánh mắt hoài nghi của Di Vong Ưu và những người còn lại đâm tới như phi đao.
May mà da mặt Minh Phi Chân đủ dày, vẫn bất động thanh sắc, lắc đầu cười nói.
"Tiền lão gia, ngươi tự xưng là tri giao hảo hữu của gia phụ. Nhưng gia phụ tương giao khắp thiên hạ, mỗi ngày đều có đông đảo 'Tri giao hảo hữu' đến tìm hắn. Nếu như ta gọi chú hết, một đám thân thích này, ngươi nuôi thay sao?"
Tiền lão bản đỏ mặt. Hắn và Chung Hoa Lưu là đồng hành, làm ăn cũng lắm, nhưng so nổi tiếng với Chung lão gia thì vẫn là tiểu vu thấy đại vu. Hắn và Chung Hoa Lưu qua ba tuần rượu, cũng đích thực xưng hô ngươi một 'Chung lão ca', ta một 'Tiền lão đệ', rất nhiệt tình. Nhưng tuyệt không có tình nghĩa thắm thiết, khúc mắc còn không ít. Bị Minh Phi Chân nói thế, khác gì bị bóc mẽ trước mặt mọi người.
"Ngươi! ! Hậu sinh tiểu bối thật vô lễ! Nói năng tùy tiện! Người Lạc Dương chúng ta không ai nghe nói Chung lão gia có con thứ, ngươi từ đâu xuất hiện!"
"Các ngươi không nghe nói có con thứ, xin hỏi các ngươi có nghe thấy con trưởng của Chung gia?"
Chung Ngưng có danh khí rất lớn. Còn là cái loại tuyệt không nên nhắc tới, bởi vậy trong Chung gia, không cho nói đến con trưởng.
Tiền lão gia đương nhiên biết điểm này.
"Xảo ngôn xảo ngữ! ! Cố tình gây sự!"
"Chậm đã chậm đã. Tiền lão bản tức cái gì, chẳng lẽ ta nói trúng ngài đến ăn nhờ uống ké sao? Cũng không sao. Chung gia ta gia đại nghiệp đại, hàng năm có mấy người đến giả danh kiếm cơm, luôn thưởng khoảng năm mươi cái bánh bao. Đây gọi là làm phúc cho dân."
Đã có người trong tà phái nói: "Có khi là tiền tài bất nghĩa khó hưởng lâu" gây nên một trận cười quái dị.
Tiền lão bản cả giận: "Ngươi vu khống bịa đặt, dám nói mình là người Chung gia. Hôm nay lão phu không giáo huấn ngươi thì không họ Tiền!"
Minh Phi Chân không hề để ý: "Tiền lão bản là...... Đồng hành, ừm...... Không biết mở đường khẩu nào?"
Tiền lão bản giận dữ nhìn hắn.
"Ngay ở trấn Tằm Hồ cũng có một nhà Lan Tâm xá." Liếc nhìn mấy vũ cơ trên đài, "Các nàng vốn ở Lan Tâm xá."
Bảo sao nổi giận đùng đùng, thì ra bị đào góc tường.
Mấy ngày này Long Tại Thiên đào người khắp nơi, gần như đào khắp ca cơ vũ cơ có chút danh khí ở trấn Tằm Hồ. Không chỉ là vũ cơ ca cơ, các loại nhân tài đều không thoát, người xưng 'Thấy Long là đào'. Chỉ không ngờ đào đến góc tường của thằng béo này.
"Thì ra là vậy. Có lẽ Tiền lão bản tới đây để gây chuyện là chính, ôn chuyện chỉ là nói thôi."
Minh Phi Chân đong đưa quạt xếp: "Nhưng mà, ha ha ha, ngươi muốn chứng minh ta không phải cha sinh kiểu gì. Gia phụ không ở đây, ngươi nói ta vu khống bịa đặt, ngươi mới là bịa đặt. Nếu nói chứng cứ, ngươi có thể lấy ra cái gì?"
Ai biết Tiền lão bản cười lạnh một tiếng, lòng tin mười phần.
"Cần chứng cứ gì? Nói mấy câu là tự lộ."
"Ngay cả chứng cứ cũng không cần?"
"Đừng có châm chọc. Hừ, muốn thí nghiệm ngươi có phải người Chung gia hay không, vốn có biện pháp cực nhanh gọn. Ngươi có dám thử không?"
Minh Phi Chân giật mình thầm nghĩ: Không phải là ngoài ngàn dặm nhỏ máu nhận thân chứ? Dù ta cho ngươi máu, ngươi có máu của Chung Hoa Lưu trong tay?
"Biện pháp gì, cứ nói nghe xem."
Tiền lão bản cười lạnh: "Các hạ danh xưng tiền bối trong tiền bối của Hoa quốc, con thứ của Chung Hoa Lưu tiên sinh, có lẽ là người lành nghề với môn đạo chốn gió trăng?"
Minh Phi Chân ờ một tiếng, Tiền lão bản mỉa mai: "Ta kiểm tra ngươi các loại môn đạo trong chốn gió trăng, nếu trả lời đúng, vậy lão phu vui lòng phục tùng!"
Minh Phi Chân lập tức ngây ngốc.
Vậy mà muốn kiểm môn đạo trong thanh lâu của hắn?
Cái gọi là khác ngành cách núi, tuy ngươi anh hùng cái thế, võ công tuyệt đỉnh, thậm chí là văn thải xuất chúng, tài năng trạng nguyên, với chuyện gió trăng cũng chưa chắc nói trúng một hai. Huống chi người kiểm tra là đại hành gia tự mở thanh lâu.
Minh Phi Chân xoa mồ hôi: "Không phải...... Ấy, trước mặt nhiều người như thế, nói loại lời này không hay đâu......"
Tiền lão bản nói: "Đó là chuyện của ngươi, không phải chuyện của ta. Xin nghe đề!"
Tiền lão bản hít sâu một hơi, hỏi: "Nam Kinh đệ nhất lâu?"
Minh Phi Chân há miệng đáp liền: "Tần Hoài Thiên Hương uyển."
Một đến một đi như một người nói, phối hợp không có kẽ hở.
Tiền lão bản giật mình, vội vàng nói: "Lục Ảnh Trụy Lâu phường?"
"Lão Thành Kim Cốc viên."
"Nếu muốn người không biết?"
"Nửa đêm leo cành cây."
"Một nhánh hồng hạnh ra ngoài tường?"
"Chẳng bằng lặng lẽ đi vào cửa."
"Ngươi, ngươi ngươi......"
Tiền lão bản giật mình, lấy ra đòn sát thủ.
"Đãng Hồn cục trong chốn gió trăng là gì?"
"Một hồ nước nóng, rượu để trên nước. Năm trong mặc áo, năm ngoài để trần, nghe thấy tiếng kiều khóc, trông thấy đều là hoa, mũi ngửi thấy mùi rượu, chính là cục Đãng Hồn."
Tiền lão bản thầm nghĩ, khá lắm, chẳng những trong nghề, còn là chuyên gia a.
Cái gọi là Quần Phương Đãng Hồn cục, là một loại bố trí cực kỳ tuyệt diệu trong chốn gió trăng.
Lấy nước suối nóng rót vào ao lớn, tửu tương ngọc dịch đựng trong khay, để cho sóng sánh. Giữa sóng xanh dập dờn, mười mỹ nhân vây khách nhân vào giữa. Năm mỹ nhân bên trong mặc váy mỏng, năm vị bên ngoài thì không mảnh vải che thân. Khách nhân rất gần năm nữ bên trong, với tay là được, nhưng càng muốn chạm đến uyển chuyển dịu dàng ở phương xa, mắt thấy nhưng tay miệng không thể động.
Bốn chữ mong mà không được chính là tâm pháp của cục này. Khiến khách nhân cam tâm tình nguyện trả ra rất nhiều bạc, mới có thể lên ngựa.
Đường khẩu có thể cung cấp trò này ít càng thêm ít, bình thường là 3. 000 lạng bắt đầu, chỉ có thanh lâu đỉnh cấp mới làm được. Tiền lão bản đời này không làm Đãng Hồn cục, ngày xưa chỉ nghe tên, cụ thể làm thế nào cũng hiểu biết nông cạn. Không ngờ bị Minh Phi Chân nói ra.
Tiền lão bản kêu to: "Bắc Bình phong nguyệt bao nhiêu?"
"Đại tràng 32, tiểu xá 67, quan doanh có hai, cửa bắc Kim Phương, tường nam Lục Ngõa. Cộng thêm độc viện tán viện tổng cộng 200 có thừa." Đếm từng cái một, thuộc như lòng bàn tay, ngay cả Tiền lão bản cũng không biết chi tiết như thế.
Tiền lão bản đã sắp khóc.
"Ngươi từ sinh ra đã ở thanh lâu à! ! ?"
Minh Phi Chân than thở một tiếng, nhìn trời nói: "Ta cũng không muốn thế......" Tiếng thở dài này quả là tình chân ý thiết, cảm động lòng người, ngay cả đa nghi như Di Vong Ưu cũng không thấy có gì sai. Xem ra đúng là thật lòng.
Long Tại Thiên cũng hồ đồ: "Sao vậy? Cha hắn là Chung Hoa Lưu thật à?"
Minh Phi Chân mỉm cười, mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng phe phẩy.
"Cảm ơn lão bản chỉ giáo, còn nữa không?"
"Còn không xong!" Tiền lão bản đảo bừa mắt, nhưng ngay cả Đãng Hồn cục đều hỏi ra, không còn vấn đề cao cấp hơn, đành phải nói bừa.
"Như Yên cô nương ở Tế Nam phủ......"
"Bốn tháng trước gả đi, vừa qua cửa đã sinh một tiểu tử mập mạp, song hỉ lâm môn."
"Đại tài nữ Thanh Trúc đại gia ở Tây An phủ, nàng là......"
"Hình như tháng trước mới xây xong chỗ mới, đây là viện thứ 18 của Thanh Trúc di. Ta còn chưa kịp chúc."
"Cái gì, Thanh, Thanh Trúc di? ! Ngươi, ngươi, ngươi có biết, thanh lâu thứ nhất Hàng, Hàng Châu......"
Minh Phi Chân đong đưa quạt xếp, cười nói.
"Bàng mụ mụ dạo này khỏe không?"
Tiền lão bản lùi lại ba bước.
"Trời ạ! ! Ngay cả Quần Ngọc viện cũng không bỏ qua, ngươi ngươi ngươi! Thật là sắc trung quỷ đói! !"
Dứt lời Tiền lão bản phất áo choàng lau nước mắt chạy đi.
"Sao nói chuyện khó nghe như thế, cái gì là sắc trung quỷ đói."
Đó là sư phụ ta mới đúng!
Bất kể thế nào cũng không thể nói ra câu này, chỉ có thể ngậm bồ hòn vẫy quạt. Minh Phi Chân rất bất đắc dĩ, lại quên mất trên tấm quạt rách mua mấy đồng của mình, là hai chữ lớn chừng cái đấu.
Long Tại Thiên vội vàng lại gần, "Tiểu tử ngươi lợi hại." Thấy mặt quạt đột nhiên hét lớn: "Bảo sao tiểu tử ngươi hiểu biết nhiều như vậy. Trên cây quạt cũng viết, thì ra là 'Sắc Tài' ! !"
Mọi người đều ồn ào: "Sắc Tài? !"
Minh Phi Chân cúi đầu xem xét, kêu lên: "Sắc Tài con em ngươi, trên này viết tài sắc a! !"
Nhưng đám phỉ đồ này không quản hắn nói gì, tên 'Sắc Tài' lan truyền nhanh chóng. Mọi người nhao nhao nói, người này cốt cách kinh kỳ, thì ra là kỳ tài trong chốn gió trăng, dự bị quân trong tà đạo, dâm ma trong chính đạo. Không bằng lấy đây là ngoại hiệu, tương lai hành tẩu giang hồ, gặp mặt cũng dễ nói chuyện.
Lập tức tức định tên là Sắc Tài Chung Minh!
"Gặp mặt dễ nói chuyện cái rắm! ! Kẻ nào dám nói, ta giết kẻ đó!"
Long Tại Thiên: "Sắc Tài nói gì?"
Thiết Hàn Y: "Những người này không hiểu chuyện, nói lung tung. Sắc Tài huynh chớ giận."
Độc Cô: "Quả nhiên trong nhà mở Thanh Phong 18 viện......"
Diệp Lạc: "Về sau không cho ngươi ngủ lầu này, tránh người ta cho rằng chúng ta mở thanh lâu."
Võng Lượng sợ đến ôm ngực: "...... Sắc cẩu."
Minh Phi Chân muốn khóc không ra nước mắt.
Có một dâm tặc Chung Ngưng đã đủ, vì sao ngay cả nhị đệ hư cấu cũng không tha! Đến cùng người họ Chung này được thanh lâu chi thần chiếu cố đến mức nào a!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
06 Tháng ba, 2019 21:51
Thế mà mình tưởmg sau này main với cả sự phụ hay thái sư thúc bị hành mà ?
06 Tháng ba, 2019 18:25
main mạnh nhất võ thôi :)) còn Tĩnh An mạnh nhất mưu lược, nên thằng main nó mới sợ
06 Tháng ba, 2019 18:11
Truyện này thể loại vô địch văn nhé=))
06 Tháng ba, 2019 18:10
main mạnh nhất mẹ nó rồi
05 Tháng ba, 2019 22:06
Hình như cự long ban cổ manh hơn cả main đúng ko ad ?
04 Tháng ba, 2019 18:53
Chương sau hơn 6k chữ, sợ rằng không hôm nay không edit kịp
Quyển này toàn chương dài :(
04 Tháng ba, 2019 04:21
Người ta dỗi nhau tý thôi :((
04 Tháng ba, 2019 00:01
Còn đang bị mắng sấp mặt kia kìa :))
03 Tháng ba, 2019 21:38
Dăm ba Tống gia tuổi lờ so với Tan Thần Tôn
03 Tháng ba, 2019 21:31
Không phải đâu, sau này Y Nhân có kể cho main đó, quyển 9 là rõ
03 Tháng ba, 2019 21:29
Nếu muốn chữa thì đập ngất rồi chữa cũng được mà =))
03 Tháng ba, 2019 17:56
đọc tới chương mới nhất có thấy cây đao với bộ quyền nào đâu nhỉ
03 Tháng ba, 2019 17:32
Nhưng một đoạn thời gian khá dài lão Phi Chân núp ở Dạ La bảo mà? Đoạn thời gian đó Y Nhân cũng thực tập ở gần đó :/ Hay chả lẽ là Hàn sơn tự? :) ?
03 Tháng ba, 2019 15:46
Thế thì mạch truyện không hợp lý lắm :(
03 Tháng ba, 2019 12:54
biết đâu hai đứa nó là một? :))
03 Tháng ba, 2019 12:52
khai cái con khỉ :)) chuẩn bị khai bỗng nổ lò thì how to khai? :))
03 Tháng ba, 2019 12:44
Ah đúng rồi, tay trái của lão đại có vấn đề gì không? Nghe bảo đứt gân các kiểu gần như bị phế, với ông Phi Chân thì đơn giản thôi nhưng mà ổng đang che dấu hành tung thì how to giở trò? :) ?
02 Tháng ba, 2019 18:41
khổ, thời tiết thay đổi :(( Ta dạo này đầu óc cũng choáng choáng váng váng. Mệt quá thì nghỉ không đăng chương mới mấy hôm cũng được, ko cần cố quá đâu :/
02 Tháng ba, 2019 18:29
Mấy nay ốm sml bác ạ :(
01 Tháng ba, 2019 23:50
Skill có Dạ Bộ, Dạ La Thiên Ti với Phích Lịch Lôi Thiên Bá.
Hắc đao chưa khai phong chỉ có skill gõ =))
Dạ La Thiên Ti là tầm c300 thì phải.
01 Tháng ba, 2019 23:07
mới đọc tầm 220c thì thấy trừ nội công ra võ công main chưa luyện được môn nào full: 1/2 thái cực quyền, 1/2 long trải thủ và 1/3 thái tổ quyền pháp :v
01 Tháng ba, 2019 22:13
Mong chương sau
01 Tháng ba, 2019 21:27
Bác ad sức khỏe thế nào rồi? :/
01 Tháng ba, 2019 03:13
Ah, có có có :)) hiện giờ lão Phi Chân đã dùng một bộ quyền pháp tự chế, một bộ võ công tự chế và đúc một thanh đao rất trâu bò :))
Quyền tên là Lôi Thiên Bá, ông Phi Chân chế ra lúc nhỏ, võ công thì chỉ có Dạ La Thiên Ti, Thất Vương Tuyến Phi Chân đã dùng 4 chiêu, còn đao thì... :))) Nói chung là Thái sư phụ bảo hung tính rất mạnh, nên ít dùng :))
28 Tháng hai, 2019 20:34
Man lực vỗ vào thôi, chả bao giờ thấy main dùng skill cả =))
BÌNH LUẬN FACEBOOK