Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì đây.

Ta theo bản năng đánh ngã gia hỏa này mới phát giác, gia hỏa trước mắt này, hình như là một bọn với Phục Tượng.

Mà sau khi một chiêu đánh gia hỏa này thành đồ đần, cảm xúc của ta mới khôi phục một chút.

Cuồng Thiên Phục Tượng, Vũ Dạ Chung Ngưng, gia hỏa này chính là lão út Minh Đồ Chung Ngưng.

Nhìn hắn võ trang đầy đủ như sắp ra sân đánh trận, chậc chậc chậc, đã luân lạc tới mức này. Bắt tiểu bộ khoái rời đi, đây chẳng phải là chuyện canh cổng mới làm sao?

Chẳng lẽ là. . . Gần đây ta lên chức cho nên muốn bắt ta trở về? Vậy cũng quá long trọng.

Ta đi kiểm tra tình trạng Tô Hiểu, hoàn toàn không có chuyện gì, chỉ bị Chung Ngưng điểm huyệt ngủ, cũng không tổn thương đến thân thể. Chỉ là, nguyên nhân hắn hạ thủ lưu tình ta đã nghe rõ ràng. Trong lòng, sát niệm dâng lên như sóng triều.

Ta mới hơi động niệm, chân đã dẫm lên tay gia hỏa này, ta không dùng chút sức nào nhưng bàn tay hắn bỗng nhiên thành phấn vụn. Gia hỏa này đã mất ngũ thức, ngơ ngơ ngác ngác, ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được . Nỗi đau vỡ nát xương cốt không có chút ý nghĩa nào với hắn.

Ta cố gắng kiềm chế, vất vả lắm mới đè được sát ý xuống. Lúc nào ta cũng có thể như vậy, lúc muốn nghiêm túc động thủ, sẽ không khống chế được sát ý. Đây là tệ nạn do tu luyện Xuân Phong Dạ Vũ Thần Công. Khi tu luyện tới giai đoạn nhất định, sát ý ngày càng tăng, sẽ bắt đầu khát máu tàn bạo, nhân cách cũng bị ảnh hưởng.

Tình huống của ta, mỗi khi muốn nghiêm túc động thủ, sát niệm sẽ dâng lên, con mắt sẽ biến thành huyết hồng sắc. Trên lôi đài, sau khi Phục Tượng đánh ta một chưởng cuối cùng, lúc đầu ta định giả vờ ngủ rồi tự mình rời đi, nhưng không nghĩ tới Tô Hiểu lại mang ta đi.

Có thể là bởi vì nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của Thẩm lão đại trong tuyết rơi, khi đó con mắt của ta đột nhiên biến sắc, làm cho ta không thể mở mắt. Cũng không dám tỉnh lại, sợ Tô Hiểu sẽ phát hiện.

Mỗi lần con mắt biến thành huyết sắc, đều cần vận công mới phát tiết được, lúc đầu còn tưởng cần lâu hơn, nhưng không ngờ gặp được mấy thằng xui xẻo này.

Ta sờ cái đầu nhỏ của Tô Hiểu, bởi vì hơi ngứa, gia hỏa này còn 'Meo' một tiếng, rụt rụt chiếc cổ hạc trắng như tuyết lại. Thấy người trong lòng hơi động. Dường như ta không quản được tay mình. . . Nắm lấy!

Khụ khụ khụ, gia hỏa này ngủ thật ngon. Từ hôm qua Tô Hiểu đã khẩn trương vì Ngự Tiền Luận Võ, còn có nguyên nhân vì vác ta chạy khắp nơi, tâm thần bất định, mới có thể ngủ say như vậy.

Tô Hiểu gia hỏa này a. . .

Ta nhớ lời Tô Hiểu nói lúc cõng ta, vất vả từng bước một đi ra ngoài.

[ Chúng ta đi gặp đại phu, gặp đại phu tốt nhất. . . Ngươi không sao đâu ]

[ Ta, ta không khóc. Khóc là không tốt, tất cả bọn hắn đều nói sai. Ta không tin ]

Còn dáng vẻ lúc uy hiếp đại phu, hung hãn như hổ con.

Ta không khỏi bật cười, gia hỏa này sao có thể dễ thương như thế?

Đột nhiên, lại nghĩ tới dáng vẻ của Thẩm lão đại lúc ta vờ ngủ. Sát khí trong mắt nàng là hàng thật giá thật, chỉ sợ khi đó sát tâm của nàng còn lạnh hơn băng tuyết. Sau đó đi tìm Phục Tượng đơn đấu, đây là lần đầu tiên ta thấy Thẩm lão đại toàn lực xuất thủ, nguyên lai võ công của nàng thật sự không tệ.

Nhớ tới dáng vẻ thương tâm của Tô Hiểu cùng Thẩm lão đại, ta không tự kìm hãm được cảm thấy có lỗi.

Mỹ nhân ân trọng a.

A hừ! Tô Hiểu rõ ràng là nam a! !

Cái này phải gọi là huynh đệ tình thâm!

Bên cạnh, một thanh âm già nua, có chút hưng phấn từ từ truyền đến: "Nha đầu này ưu tư quá độ. Một chỉ điểm huyệt ngủ của nàng chỉ là ngoại lực, nguyên nhân chân chính là tâm lực hao tổn quá nhiều. Vốn chỉ là mười lăm mười sáu tuổi, nào gánh vác được nhiều chuyện như thế."

Ta nao nao, nhìn về phía lão đầu mắt nhỏ mũi nhỏ miệng nhỏ, đầu hoẵng mắt chuột này, lão nhân này vẫn luôn ở đây sao? ! Ta nhìn hàng rào xung quanh, nơi này sao lại là Thái Y viện, đây là kho thuốc a. Tô Hiểu gia hỏa này, đi cũng đi nhầm. Nếu không phải may mắn có đại phu ở đây, cũng không biết hắn sẽ quậy thế nào.

Ta có chút cứng họng nói: "Vị đại phu này, ngươi. . ."

"A? ! Đúng là hoàn toàn tốt rồi, ta sờ một cái xem. Ân! Tâm mạch trầm ổn hữu lực, thong thả mà trầm ổn, thọ đến trăm tuổi còn ít, hai trăm tuổi cũng có hi vọng a! Chậc chậc chậc, đây thật là. . . A? Mạch tượng quả nhiên nhẹ nhàng, không giống có thương tích trong người. Vừa nãy, ta đã nói ngươi không giống bị thương, chỉ không biết vì sao lại như sắp chết, nguyên nhân lão phu không nói ra được, nhưng chuyện dò mạch, lão phu mười phần chắc chín."

Gia hỏa này chạy trái chạy phải như con chuột, thật lo lắng không cẩn thận giẫm chết hắn. . . Nhưng niềm say mê với y học, cộng với cách nói chuyện cứng nhắc này, hình như không phải lần đầu tiên ta thấy. Ta nhìn kỹ nhìn hắn, hình ảnh một người trồi lên từ trong đầu, dần dần trùng hợp với hắn.

Người này là. . . Đới thái y? !

"Ngươi không phải thủ tịch ngự y Đới thái y sao? Nơi này là vườn thuốc a, ngươi tới đây làm gì?"

"Một lời khó nói hết một lời khó nói hết, không thể nói không thể nói. Tóm lại là do một vụ hồ đồ án, nhưng mà không sao, lão phu ở vườn thuốc này nửa năm, mỗi ngày làm bạn với dược thảo, thỉnh thoảng đi phía sau núi hái thuốc, cuộc sống cũng tiêu dao. Ân. . . Tốt! Tình hình ngũ tạng đều tốt, xương cốt như làm bằng sắt, thật không biết ngươi lớn lên kiểu gì, sao lại có thân thể tốt như thế. Đẩy một thiên thần hạ phàm, chỉ sợ cũng không hơn gì cái này. "Cảm ơn Đới thái y quá khen, uy, ngứa, đừng sờ. . . Thế nhưng, ngươi chẳng những là Thái Y viện thủ tịch, còn là đương kim thiên hạ đệ nhất thần y a. Trong hoàng cung, ngươi được tôn sùng, ngay cả bản thân thiên tử cũng muốn ngươi trị bệnh. Vậy làm sao mà. . . Ài ài ài! Đừng kéo quần ta! ! "

"Ân! Như lão phu suy nghĩ, cong vểnh như cà, bừng bừng như nộ oa, chày như đầu rồng, quả nhiên là nhân gian bảo khí!"

"Uy uy uy này! Một lời không hợp đọc hoàng đoạn tử làm gì! ! "

Đới thái y hoàn toàn không để ý đến nghi vấn của ta, vẫn nắm tay ta nhìn tới nhìn lui, thỉnh thoảng trong mắt tinh mang chợt hiện liền kéo quần ta. Lão ngoan đồng y học này, vẫn không đứng đắn như trước! !

"Vị huynh đài này, vừa rồi ta thấy vẻ mặt ngươi xanh đen, vào khí ít mà thở ra thì nhiều, mạch đập đã hiện tử tướng. Tâm mạch càng là đứt quãng, chỉ chưa ngừng mà thôi. Thế nhưng trong nháy mắt, ngươi lại long tinh hổ mãnh đứng lên, mạch đập chẳng những giống thường nhân, còn hơn xa thường nhân, cái này, cái này làm sao có thể? Mời ngươi giải nghi hoặc cho ta a."

Ta mỉm cười: "Chuyện dò mạch, ta tin tưởng ngươi mười phần chắc chín. Trong thiên hạ, cho dù có người hơn được ngươi, chỉ sợ cũng không đến một hai người. Ngươi bắt đúng mạch tượng, thế nhưng mạch tượng cũng biết gạt người."

"Mạch tượng sao gạt được người?"

"Mạch tượng không biết, thế nhưng người biết." Ta cười nhạt một tiếng, phảng phất đang dạy bảo học sinh: "Ngươi cũng đã biết, nhân lực có thể cải biến mạch tượng. Lâm vào trạng thái chết giả, có người cảm thấy đây là uổng công. Kỳ thực, trên đời, võ công vô dụng dĩ nhiên không ít, nhưng ta chưa từng thấy nội công nào vô dụng. Một khi ngươi nắm chắc mạch tượng của mình, chân khí của ngươi nhanh chậm âm dương, đều theo ngươi khống chế. Chỗ nào vô dụng."

"A? Cái này chẳng lẽ chính là. . ."

"Đúng, chính là nội công quy tức pháp , giả tử công truyền trên giang hồ, nhưng ta dùng loại khác. Không nói cho ngươi nghe."

Đới thái y kinh hỉ vạn phần nói: "Thật quá thần kỳ! Ai nha, tiểu hỏa tử, không nghĩ tới có thể gặp nhân vật như ngươi a. Lão phu dám nói, chỉ phần kiến thức này của ngươi, ngoại trừ ân sư của lão phu Tĩnh An phò mà, cho tới bây giờ lão phu chưa từng gặp nhân vật nào tài ba như vậy."

Ta cười nói: "Đương nhiên, Tĩnh An phò mã hiển nhiên không tầm thường."

Đột nhiên, có tiếng người truyền đến từ phía trước.

Là đồng bạn của Chung Ngưng, tất cả đều mặc y phục dạ hành, ta nói, các ngươi làm một thân cấm quân y phục thì chết sao. Cả đám mặc y phục dạ hành đi loạn trong hoàng cung, cũng quá phách lối rồi.

Nhưng mà những người này không lý tới ta, đang nói chuyện với nhau.

"Này ". . . . Người ta không nói vậy, ngươi tự nói mình là dưa chuột làm gì a?"

"Hắn nói chuyện cũng không nhìn chúng ta, không phải coi chúng ta là dưa chuột thì là cái gì?"

"Người ta cũng không nói chúng ta là dưa chuột, dưa chuột cái gì, uy, ngươi đẩy ta làm gì, ngươi đẩy ta, ta đẩy lại đấy!"

Không nói được mấy câu, đám tạp bài binh không có chủ kiến này liền đánh nhau.

Ta nói, bọn gia hỏa các ngươi. . . Không khỏi cũng quá phách lối. Ở trước mặt ta cũng dám nội chiến a.

Đới thái y nói: "Huynh đài, những người này không biết từ đâu đến, lão phu thấy cũng không phải người tốt lành gì. Ngươi không ngại. . ."

"Đương nhiên." Không đợi Đới thái y nói dứt lời, ta đã vọt đến bên cạnh bọn gia hỏa này, "Đới thái y, ngươi biết huyệt vị trong nhân thể, chỗ nào có thể giết người, chỗ nào có thể cứu người không?"

"Sư phụ ta nói qua, huyệt đạo chi học, giết người cứu người kỳ thực tồn hồ nhất tâm, chỉ cần dùng đúng pháp, muốn giết cứ giết, muốn cứu liền cứu."

Đới thái y tuy đầu hoẵng mắt chuột, lúc nói lên những lời này lại bá khí mười phần.

Ta gật đầu cười nói: "Như vậy huyệt đạo nào có thể làm cho thần chí người ta không rõ, ngươi biết không?"

Quả nhiên Đới thái y biến sắc, khiêm tốn nói: "Xin rửa tai nghe!"

"Huyệt đạo trong y đạo không giống võ đạo, nhưng thuyết pháp khác biệt, huyệt đạo vẫn là huyệt đạo. Lấy âm lực kích vào nơi đây, có thể có thể làm cho người mê man ba ngày bất tỉnh, sau khi tỉnh lại không có chút ký ức nào."

"Cặn kẽ!"

"Một chỉ đánh vào nơi này, liên tiếp điểm ba huyệt đạo, có thể làm cho hắn mất đi ký ức trong vòng bảy ngày, nhớ kỹ dù có tác dụng như thế, thời gian lại có thể điều tiết bằng lực đạo. Nhưng ba chỗ này chính là nhân thân đại huyệt, không có tương đối bản sự không thể tuỳ tiện đụng chạm, nhớ lấy"

Ta vận chỉ như gió, vừa điểm những tên áo đen này mấy cái, vừa nói rõ công dụng với Đới thái y. Đới thái y liều mạng gật đầu, phảng phất học sinh thụ giáo.

"Khắc sâu!"

"Nơi này, nơi này cùng nơi này! Chủ quản nhân thể ký ức, không thể tuỳ tiện đụng vào, nếu không nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì mất trí. Nhưng mà ba chỗ này cũng là mấu chốt trị liệu chứng mất trí nhớ, nếu như không thể quán thông, vậy e rằng bệnh tình người mất trí nhớ quá nặng, cũng vô pháp khôi phục."

"Học sinh thụ giáo."

"Sau đó!" Ta đá liên tục, đá toàn bộ đám hắc y nhân này ra khỏi viện tử kho thuốc. Đến khi đá người cuối cùng ra ngoài, ta trở lại ôm lấy Tô Hiểu, hạ xuống trước mặt Đới thái y cười nói: "Ta đói, mang ta đi ăn cơm được không?"

"Vâng! Sư phụ!"

Đừng nghịch nữa, ai là sư phụ ngươi!

Ta mới không phải hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
18 Tháng tám, 2019 21:40
man như thằng dở hơi thừa sức ko có việc gì làm
Quang Anh Luong
17 Tháng tám, 2019 18:20
Tội lão Phi Chân :)) Vay xã hội đen còn bị chửi :)))
Quang Anh Luong
16 Tháng tám, 2019 18:46
Sankyuu :)))
Hoaqin
16 Tháng tám, 2019 11:12
Đổi tên thôi
Quang Anh Luong
16 Tháng tám, 2019 05:37
Rồi a :v nhưng đổi acc
Hieu Le
15 Tháng tám, 2019 21:50
Bún tái xuất chưa nhỉ
Quang Anh Luong
15 Tháng tám, 2019 17:49
E hèm, đồng chí vất vả rồi ( ^ω^ )
Hoaqin
15 Tháng tám, 2019 16:59
T tài trợ ảnh lão ấy mới làm Văn thì khó, tác thì viết dài, lại không có vip để bù tiền. Phát thuốc free còn lâu lão ấy mới chịu
Quang Anh Luong
15 Tháng tám, 2019 11:08
Tem :)) Mà lão làm gì mà lão Bún tự dưng đổi ý thế? Tưởng lão ấy kiên quyết không chịu dịch phần Xuân thu? :) ?
Quang Anh Luong
14 Tháng tám, 2019 15:47
Thank lão :))
Hoaqin
14 Tháng tám, 2019 10:26
Ok tí ta up cho
Quang Anh Luong
13 Tháng tám, 2019 21:22
Thank lão :)) Đọc bao lần cái truyền thuyết Lục Vương vẫn hài :))
Quang Anh Luong
13 Tháng tám, 2019 18:31
Lão Hoa up hộ ta hai tấm Tân xuân lên tr cv được không? Ta không xem được :((((
minh1912
13 Tháng tám, 2019 00:59
nói mới để ý lão tác có khi cũng viết sắc hiệp =)))
Hieu Le
12 Tháng tám, 2019 20:48
không có gì =)
Hoaqin
12 Tháng tám, 2019 19:44
Mẹ, từ truyền máu mà bẻ thành sex thú được, đến quỳ Chương 122. Long huyết
Quang Anh Luong
12 Tháng tám, 2019 17:39
Nói sao sặc mùi zâm đãng vậy? :v
Quang Anh Luong
12 Tháng tám, 2019 17:38
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
12 Tháng tám, 2019 12:15
:)))
Hieu Le
12 Tháng tám, 2019 06:45
cho xin cái chương lapx chân phụt tinh long vào Y Nhân ở bản cv đê
Hoaqin
11 Tháng tám, 2019 21:01
Cứ tính 1 suất cho Tô Tiểu Tiểu đã =))))))))))
Quang Anh Luong
11 Tháng tám, 2019 16:48
Ta thấy vẫn nên để lão Hoa dịch thì hơn :v Bác có thể xin lão ấy dịch phần Tân xuân trước, nhưng làm chậm tiến độ edit chính truyện thì cấm ai kêu =))))
Quang Anh Luong
11 Tháng tám, 2019 16:47
Ngọc Phi Diên thề đúng là khắc tinh của tiểu sư di luôn :))
Quang Anh Luong
11 Tháng tám, 2019 16:45
Là mẹ hay không còn không rõ đã tính có con rồi :))
Hoaqin
11 Tháng tám, 2019 16:27
Con mang họ mẹ có sao đâu =)))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK