Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Điêu dân nào dám hại trẫm! !"

Hoàng thượng tỉnh lại trong tiếng kêu kinh hãi, hắn đứng trên giường, hai tay làm Bạch Hạc Tung Cánh, hạ eo trung bình tấn, dồn khí đan điền, bày ra tư thế võ thuật đại sư.

Bởi vì ăn món trứng xào hắc ám của Tô Hiểu, đương kim thiên tử mê man từ đêm giao thừa, cuối cùng cũng tỉnh lại. Trong mộng từng vô số lần mơ tới có điêu dân phạm thượng, có tặc tử cướp con gái. Chẳng những Tĩnh An Hồng Trang rơi vào tay giặc, ngay cả tam nữ Ái Nhữ còn bé cũng bị tặc tử cướp đi. Khiến thánh thượng tức đến thất khiếu bốc khói.

Trong mộng mơ mơ màng màng không thấy rõ mặt, nhưng lờ mờ cảm thấy kẻ này nói chuyện giảo hoạt, vô cùng đáng ghét, dù ngậm miệng cũng là sắc lang sắc đảm bao thiên. May mà gần đây hoàng thượng tìm được một quân sư túc trí đa mưu, chính là Minh Phi Chân - thủ đồ của Đại La sơn, hoàng thượng vội vàng gọi cứu viện. Không ngờ quay đầu nhìn lại, quân sư thì không thấy, chỉ thấy Minh Phi Chân ôm Y Nhân đang mất tích, chậm rãi cúi đầu, đôi môi của hai người càng ngày càng gần......

Hoàng thượng bị dọa nhảy dựng lên như thế đó, lúc nguy cấp ra một chiêu Bạch Hạc Tung Cánh, nhìn chân còn có thể tiếp một chiêu Ngựa Hoang Lắc Bờm, tư thế ưu mỹ, quyết đoán vô cùng.

Đối diện vang lên một tiếng kêu sợ hãi.

"Ngài, ngài......"

Cúi đầu nhìn, một cô nương thanh tú đang ngẩng đầu nhìn hoàng thượng như sùng bái thần tượng, chính là Lữ Dao Cầm, Lữ cô nương. Nàng tự nguyện chăm sóc hoàng thượng, không rời nửa bước, liên tục mấy ngày. Chỉ không ngờ hoàng thượng sẽ tỉnh lại với tạo hình này.

Tuy hoàng thượng thấy nhiều mưa gió, mất mặt như thế là lần đầu tiên. Đang muốn giải thích vài câu, ai ngờ chưa nói chuyện, một đám gió thơm đã đâm vào trong ngực. Hoàng thượng không biết xảy ra chuyện gì, nên hô 'Có thích khách' hay không, đã thấy vạt áo ẩm ướt.

Lữ cô nương ôm chặt hoàng thượng, không chịu buông tay, nước mắt giống như trân châu đứt đoạn.

"Lý tiên sinh, Lý tiên sinh, ngươi đã tỉnh. Mấy ngày này ta, ta cầu khắp chư thiên thần Phật, mong một hai tiên Phật cảm thấy nô gia tâm thành, khiến ngươi tỉnh lại." Lữ cô nương vừa nói vừa cười vừa khóc, nhưng niềm vui của nàng thì ai cũng cảm nhận được.

Hoàng thượng loáng thoáng hiểu ra, chân mày không giấu nổi vẻ hốt hoảng. Hắn hồi ức lại, nhớ ra mình ăn cái gì mới hôn mê, chuyện này tuy kỳ quái nhưng chẳng có gì lạ. Vấn đề là cô nương trẻ tuổi đang đổ nước mắt, thân thể nóng hổi của nàng khiến hoàng thượng kinh ngạc. Hoàng thượng sống ở hoàng cung từ nhỏ, kết hôn đều cân nhắc đại thế, đưa mấy phi tử vào cung cũng nghĩ đến triều đình. Trong tình yêu nam nữ, hoàng thượng chưa từng có kinh nghiệm bình thường như này. Thảo nào với tuổi tác và kinh nghiệm của hắn, phải đến lúc này mới hiểu được, thì ra tiểu cô nương này thích mình.

Hoàng thượng cảm thấy hơi khó khăn, tuổi hắn làm cha Lữ cô nương cũng thừa, tính tình vốn không phong lưu háo sắc. Khiến người ta có tình, nhất thời không biết nên xử lý thế nào.

Thấy Lữ cô nương ôm chặt không định buông ra. Thầm nghĩ, ra thể thống gì? May không có người ngoài trông thấy, nếu không mặt trẫm ——

"Chỗ này vẩy một nét là hoàn thành.

"Oa, Minh đại ca, ngươi biết vẽ à?"

"Hành tẩu giang hồ, kỹ nhiều không ép thân a. Ta vẽ người vật hoa chim không được, nhưng bản đồ thì siêu giỏi."

Hoàng thượng không nhịn được gầm lên.

"Minh, Minh Phi Chân! ! Ngươi làm gì đấy! ! !"

Minh Phi Chân đang múa bút thành văn trước bàn sách, lúc này mới quay đầu, đồng thời một tay che mắt, ra hiệu 'Thần không dám phá hỏng chuyện tốt của hoàng thượng'.

"Khởi bẩm chủ tử, đang vẽ."

Hoàng thượng thấy Minh Phi Chân và Tô Hiểu đứng đơ trước bàn, bốn con mắt to xoay tít giữa kẽ tay, chút chuyện xấu của mình đã bị thấy hết. May mà Lữ Dao Cầm da mặt vốn mỏng, vừa rồi kích động mới thất thố, bị người nhìn ra nào dám tiếp tục ôm hoàng thượng. Hai má ửng đỏ chạy đi phòng khác thông báo.

Minh Phi Chân cười nói.

"Bệ hạ, ngươi tỉnh rồi."

Tô Hiểu vội vàng quỳ xuống, hai tay nắm đôi tai như ngọc, gục đầu: "Hoàng thượng, ta, ta làm đồ ăn khiến người ngất. Hại ngài ngủ năm ngày, đều là lỗi của ta. Xin, xin ngài phạt ta đi."

Hoàng thượng tuy ngất mấy ngày, nhưng ký ức về tình huống và mùi vị quỷ dị lúc đó đều biến mất sạch sành sanh. Hắn chỉ nhớ mình tìm đường chết cầm trứng xào của Tô Hiểu, sau đó không còn gì cả. Muốn giận cũng không thể, cười khổ.

"Ngươi như thế này, ta biết phải làm sao? Đứng lên đi, chuyện này để sau nói."

Tô Hiểu không dám đứng dậy, khăng khăng muốn bị phạt. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, đám Độc Cô cùng nhau vọt vào. Thấy hoàng thượng tỉnh dậy tất nhiên mừng rỡ, vội vàng gọi ngự y tới bắt mạch kê đơn. Ngự trù ở bếp nghe thấy, lấy ra mười tám ban võ nghệ, chỉ chốc lát sau đã đưa lên một bàn thức ăn thơm nức mũi. Hoàng thượng bị đói đã lâu, ngồi xuống ăn uống. Độc Cô, Diệp Lạc, Thiết Hàn Y vây thành tam giác, không cho ai đến gần.

Long Tại Thiên thừa dịp hoàng thượng ăn cơm, nói vắn tắt chuyện xảy ra gần đây cho hắn. Hoàng thượng liên tục gật đầu, nghe đến năm trận đấu đoạt thiệp thì rất hưng phấn.

"Chuyện như thế sao có thể thiếu ta, hôm đó thêm cả ta vào."

Nhắc tới hôm qua mùng ba tháng giêng, quần tà tụ hội Long Phượng điếm, bị một nồi cà chua xào trứng của Tô Hiểu đánh ra bã. Hoàng thượng vội vàng truy vấn tình hình sau đó.

Hôm qua, quần tà ăn cà chua xào trứng xong ngất ngây con gà tây, người còn tỉnh cũng dặt dẹo. Người của các bang hội ở lại khách sạn để thu thập tình báo đều chạy ra tiếp ứng thủ lĩnh nhà mình, Minh Phi Chân thân thiết đưa ra dịch vụ cứu chữa, nhưng phải đáp ứng không được gây phiền toái cho Long Phượng điếm. Các đại bang hội đều cho rằng thủ lĩnh nhà mình nước sâu lửa nóng, trông như sắp chết, rơi vào đường cùng đành đáp ứng.

Sau đó Minh Phi Chân thi triển thủ đoạn cứu trị. Hắn dùng chân khí thi cứu vô hiệu, điểm này đã được xác nhận. Thế là trực tiếp một quyền đánh xuống, khiến bọn hắn phun ra cà chua xào trứng và cả bữa tối hôm trước. Phương pháp này rất dễ bắt chước, đám Long Tại Thiên làm theo. Chỉ chốc lát sau, thủ lĩnh của mười mấy bang hội đã tỉnh lại. Nhưng nhìn bọn hắn khí hư đổ mồ hôi, mười phần mạng đã đi bảy, chỉ còn ba phần bình thường.

Qua chiến dịch này, quần tà rất bái phục, nghe nói là thức ăn Tô Hiểu làm thì càng phục. Phải biết, đám hào kiệt võ lâm này vốn kiệt ngạo bất tuân, nói đến hạ độc phóng hỏa thì toàn tổ tông trong nghề, không có ai là tay mơ. Vậy mà lần này bị Tô Hiểu đánh ngã toàn bộ, chẳng những không ai chửi rủa, trái lại cùng tán thưởng, muốn phụng Tô Hiểu là đại tỷ!

Hoàng thượng cũng sững sờ, không phải hoài nghi uy lực món cà chua xào trứng của Tô Hiểu, mà kinh ngạc Minh Phi Chân có biện pháp cứu người nhưng không cứu hắn: "Minh khanh à, ngươi quá lạnh nhạt. Ngay cả Diệp Lạc cũng tỉnh lại vài ngày, vậy mà ngươi để ta ngủ lâu như thế?"

Minh Phi Chân khoát tay: "Bởi vì Diệp Lạc chỉ ăn một miếng nhỏ, ngài thì nhét một đống vào mồm. Hơn nữa biện pháp này có thể dùng với người khác, ta dám dùng với ngài sao......"

Hoàng thượng cuối cùng cũng tìm hiểu rõ, không ngờ trong mấy ngày này xảy ra rất nhiều đại sự. Quả là hao tổn tâm trí.

"Đúng, vừa rồi ngươi bảo đang vẽ, là vẽ gì thế?"

Minh Phi Chân cầm lên một bức tranh. Đây là một bộ địa đồ, phía trên là hướng đi của dòng nước nào đó, còn lấy bút son phác hoạ, vẽ ra một lộ tuyến đỏ máu.

"Có người từng tận mắt thấy Thẩm phó tổng đốc rơi xuống nước hôn mê. Ta đoán là, nàng thoát được đám A Bất Lặc Tư xong ngã xuống nước. Xét thấy sơn trang kia cách Thái Hồ không xa, cũng không khó tin lắm.

Cho nên ta dùng không ít thời gian, xem kỹ một vòng ngoại ô trấn Tằm Hồ, tìm khắp các địa phương, rồi đi thăm những người có thể xuất hiện ở vùng kia trong thời gian trước. Hôm qua đám yêu ma quỷ quái kia bị độc tâm phục khẩu phục, ta còn lấy được khẩu cung của bọn hắn."

Nghe thấy Thẩm Y Nhân rơi xuống nước hôn mê, mọi người đều giật mình. Nhưng thấy bản đồ của Minh Phi Chân tường tận như thế, đi khắp mọi nơi tuyệt không phải bịa ra, mà là hao tâm tổn huyết thăm dò từng thuỷ vực một. Nói đến thăm hỏi thì càng khó? Bảo sao hắn biến mất mấy ngày. Còn hỏi chuyện đám lục lâm kia thì càng cần dũng khí phi phàm. Thấy hắn nghiêm túc như thế, người ngoài không tiện cắt ngang.

Minh Phi Chân chỉ địa đồ nói: "Ta căn cứ tình báo có được, nhiều lần thu nhỏ phạm vi, kết luận Thẩm phó tổng đốc rơi xuống nước trong quãng đường từ sơn trang đến trấn Tằm Hồ. Ta hỏi được vài chỗ ăn khớp, nhưng sau một thời gian, tình báo tận mắt thấy Thẩm phó tổng đốc hoàn toàn biến mất, cho nên ta loại bỏ thêm một phần lưu vực. Sau nhiều lần sàng lọc, có được kết quả là —— "

Minh Phi Chân chỉ vào một vòng tròn lớn.

"Chắc đây là vị trí cuối cùng của Thẩm lão đại."

Hoàng thượng hỏi: "Tra chưa?"

"Trước đó đã xem qua, không có bất kỳ dấu hiệu gì. Cho nên ta phỏng đoán, Thẩm phó tổng đốc đã được vớt lên. Tình báo nhìn thấy tận mắt không ít, được vớt lên không lạ."

"Thuỷ vực này...... Bình thường có nhiều người qua không?"

"Người đi qua đây không nhiều lắm, bởi vì chỗ này rất gần bến đò vào Liên Hoa Ngẫu địa. Thuyền đánh cá và bách tính, thậm chí là nhân sĩ võ lâm, đều không muốn đến gần cổng chính trên đất liền của Lạc Kiếm sơn trang."

Mọi người có vẻ suy nghĩ sâu xa.

Minh Phi Chân đột nhiên nói.

"Chủ thượng, có chuyện bất ngờ, ta cần mấy ngày nghỉ."

"Nói tỉ mỉ xem."

"Trước khi lên đường, ta uỷ thác mấy đồng liêu đi trước một bước, bọn hắn chắc đã nắm giữ không ít tình báo mà chúng ta cần. Nếu ngài lo lắng bại lộ, ta sẽ dịch dung tiềm hành đi. Để tìm được Thẩm phó tổng đốc, đây là cần thiết."

Minh Phi Chân nghĩ đến Tra Bĩ xuất hiện ở biệt viện Lạc gia ngày đó.

Thật sự là trùng hợp sao?

Hoàng thượng suy nghĩ một lát, nói thẳng: "Cho phép."

*************

Thời gian quay lại tối hôm qua.

"Đại tỷ?" Lạc Tư Mệnh hỏi.

"Đúng."

Di Vong Ưu rất nghiêm túc: "Vì thế nên ta phải lập tức bẩm báo Lạc công tử."

Biểu cảm của Lạc Tư Mệnh trở nên hết sức kỳ quái, cả sự kiện quả thật hoang đường đến không thể tưởng tượng nổi.

"Vậy mà thu phục được đám yêu ma quỷ quái kia? Những người kia đều là hung đồ giết người không chớp mắt, vậy mà bị một cô bé thu phục, thật là......"

Di Vong Ưu từ Long Phượng điếm về, hắn vốn được Lạc Tư Mệnh nhờ gây phiền toái cho Minh Phi Chân, tiện thể thăm dò bọn hắn có phải hung thủ cướp đoạt vũ khí hay không. Thế nhưng hai chiêu thăm dò đều vô hiệu, nghe nói bây giờ Tiền lão bản còn đang ôm gối khóc trong thanh lâu hắn mới mở.

Lục Vương ngồi bên cạnh nghe đến hưng phấn khó chịu: "Tiểu cô nương kia đã đẹp còn có bản sự? Có thời gian ta muốn đi Long Phượng điếm xem. Gọi một bàn cà chua xào trứng nếm thử cũng hay."

Di Vong Ưu thì mặt như mướp đắng. Hắn tận mắt thấy uy lực của món cà chua xào trứng, may mà mình tới muộn, cướp bàn người ta, hơn nữa hắn khinh thường chạm vào cơm canh thừa của những người kia. Nếu không, danh sách tử trận và sổ ghi công phải thêm chiến tích thu hoạch chưởng môn Côn Lôn. Tuyệt không thể để điện hạ mạo hiểm, mấy ngày này phải coi chừng hắn.

"Nói đến chuyện này, các ngươi làm đến đâu rồi. Chúng ta tìm đủ năm người chưa?"

Di Vong Ưu lưỡng lự: "Liệt Thương đã đáp ứng, còn Thọ trưởng lão, dựa vào thể diện của Trần trưởng lão cũng không có vấn đề. Cộng thêm Di mỗ và Tra Tiên chiến vô bất thắng, thoạt nhìn là nắm vững thắng lợi. Nhưng lúc Trần trưởng lão thăm dò võ công của Tra Tiên, bị thương quá nặng, không có ba năm năm năm không xuống giường được, trận này không thể tham gia. Ta cũng nghĩ đến Hảo thủ còn lại như Giải Đại Thiên, nhưng có vẻ không đủ tư cách."

Di Vong Ưu vô cùng có lý. Không nói võ công cao thấp, chỉ lấy thân phận của mấy người này. Liệt Thương và Di Vong Ưu ngang hàng luận giao, Thọ trưởng lão là kỳ túc Võ Đang, Tra Tiên thì không cần nói, đó là thần tiên hạ phàm. Lúc đầu có thân phận của Trần trưởng lão là đủ trọng lượng, nhưng bây giờ hắn không ở đây, muốn tìm thêm một người có thân phận tương xứng thật sự không dễ.

Lục Vương cũng rất do dự, đột nhiên xoay tròn mắt đậu xanh, ha ha cười: "Bản vương nghĩ ra rồi, bản vương nghĩ ra rồi."

"Điện hạ, ngài nghĩ ra cái gì?"

Lục Vương ngửa mặt lên trời cười to, dường như rất đắc ý.

"Nếu không có ai, không bằng để bản điện hạ làm người thứ năm đi! Được chưa?"

Di Vong Ưu sớm biết Lục Vương đầu óc có vấn đề, ai ngờ mỗi ngày lên cơn một lần. Kinh ngạc không nói nên lời.

Lạc Tư Mệnh nói thay Di Vong Ưu: "Anh là thiên kim chi khu, cần gì tham gia giang hồ đấu võ. Không phải mất thân phận sao?"

"Ngươi biết gì?" Lục Vương ưỡn ngực: "Bên ta ra người một đấu một. Đại đao khách Sơn Đông, trưởng lão Võ Đang, chưởng môn Côn Lôn, còn có thần tiên sống. Nếu người cuối cùng không phải bản vương, ai có thể ép trận?"

Lạc Tư Mệnh cười khổ: "Ngươi nói không sai, nhưng......"

"Không nhưng nhị gì cả. Vi huynh sớm đã nghĩ kỹ. Ngươi nghĩ vi huynh không biết điều sao? Bốn người trước ta, đều là tuyển ngàn tuyển vạn ra. Muốn đấu với ta, trừ khi bên này thua hai trận, mới đến phiên người cuối cùng. Ngươi nói xem, với đội hình của chúng ta, đối đầu đám tạp toái trong Long Phượng điếm, ai có thể thua? Sao có thể thua hai trận? Đấu pháp của ta vững như Thái Sơn, ha ha ha ha."

Di Vong Ưu liên tục khuyên can, Lục Vương vẫn không nghe, về sau cũng lười khuyên. Với Di Vong Ưu mà nói, thắng thua không trọng yếu, trọng yếu là Lục Vương an toàn. Cùng lắm thì nếu có sơ xuất, phải đánh trận cuối cùng, bọn hắn nhận thua là xong, không đến mức hại vương gia. Hơn nữa với đội hình này, ngay cả Di Vong Ưu cũng không nói ra lý do bọn hắn t

Lạc Tư Mệnh cũng thế, hắn chỉ là nhân chứng, vốn không thích chuyện này.

Hắn muốn xem bản sự của đám Minh Phi Chân, chỉ vì hoài nghi mà thôi.

Đến tình trạng này, hoài nghi của Lạc Tư Mệnh đã giảm đến thấp nhất. Nói cho cùng, phán đoán thực lực của Long Phượng điếm. Lạc Tư Mệnh không cho rằng bọn hắn có thể làm ra vụ án lớn như thế.

Di Vong Ưu nói vài câu chuyện phiếm với hắn, dần dần trò chuyện đến huynh trưởng của Quỷ Bà môn chủ, Bạch Tử Huyền Dạ cũng trúng chiêu. Dù kịp thời cứu sống, thế nhưng bội binh vẫn bị đoạt đi.

"Tử Dạ Quỷ Khốc, hai người này đều là nhân vật nghe tiếng đã sợ trong tà đạo, nhưng không thấy đối thủ đã nằm."

"Người trúng chiêu còn lại, hầu như nói không ra dáng vẻ của hung thủ. Cho dù có ấn tượng, cũng khác nhau một trời một vực."

"Trái lại ý kiến của Chung công tử rất hữu dụng, hắn nói......"

Hai người nói đến đây, đều hết sức nhập tâm. Khiến Lục Vương buồn bực vô cùng.

Hắn gặm hai miếng tráng miệng, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

"Đúng rồi."

Lục Vương đột nhiên nháy mắt ra hiệu, chen vào cuộc nói chuyện: "Sao ta nghe nói, ngươi có thân thích phương xa đến, còn ở phủ thượng của ngươi, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh?"

Lạc Tư Mệnh bị hỏi đến thụy cô nương, bị đánh không kịp trở tay.

"Thân thích phương xa? Thật ra là......"

Đáng thương thay, Lạc tứ thiếu gia vốn nói dối cũng không xong, bị loạn quyền của Lục Vương xáo trộn tiết tấu, thành công kéo khỏi chủ đề đi săn danh khí.

Lục Vương nhìn chằm chằm phản ứng của Lạc Tư Mệnh, cười khà khà.

"Làm sao lại cà lăm? Chẳng phải thân thích phương xa sao? Thân thích nào? Ta có biết không?"

Lạc Tư Mệnh bị hỏi cho ngậm miệng không nói gì. Tuy nói chỉ là anh em kết nghĩa, nhưng tình cảm của hắn và Lục Vương rất sâu đậm. Thế nhưng Lạc Tư Mệnh biết bệnh cũ của anh kết nghĩa. Nhìn thấy cô nương xinh đẹp là không dời nổi bước, mà còn liều mạng muốn cưới người ta về nhà. Tuy nói trên đầu Lục Vương điện hạ có bầu trời xanh thăm thảm, thế nhưng trái tim tìm mỹ nữ của hắn chưa từng khô héo.

Từ khi thấy Thẩm Y Nhân, trái tim của Lạc Tư Mệnh đã trao cho nàng. Theo ngày qua, dù muốn quên cũng không được. Đương nhiên không muốn bị Lục Vương trông thấy, rất là khó khăn. Ai ngờ hắn có trí nhớ quá tốt, chẳng những hỏi, còn có thể nhìn ra mờ ám.

"Ta nói này, thân thích nhà ngươi ta biết gần hết. Không biết từ đâu xuất hiện một người. Lão đệ, nếu ngươi không nói. Hôm nay lão ca chờ ở đây một ngày. Mười ngày không nói thì mười ngày, 30 ngày không nói thì một tháng. Xem ai nhàn hơn."

Ai có thể nhàn hơn Lục Vương suốt ngày tìm vợ chơi? Lạc Tư Mệnh cam bái hạ phong.

"Chuyện này phải nói từ đầu."

Hắn nói từ đầu tới đuôi chuyện mình gặp thụy cô nương. Lục Vương nghe thấy bệnh chết giả rồi thần y tranh tài, rất hưng phấn, vội hỏi: "Tra tiên nhân nói, lấy miệng mớm thuốc thì có thể tỉnh lại? Lão đệ, tiện nghi lớn như thế, sao ngươi không thử xem?"

Lục Vương vô cùng tin phục Tra Tiên, tin tưởng không nghi. Chuyện khó gặp một lần như này, đương nhiên phải hỏi thăm rõ ràng.

Lạc Tư Mệnh nhớ tới lần đó kém chút 'Mớm thuốc' thành công, kết quả tự mình uống thuốc, gương mặt thanh tú đỏ lên, nói sang chuyện khác: "Tra Tiên Nhân trong phủ, nếu anh có nghi vấn gì, trực tiếp hỏi hắn là được."

Nói hết lời, cuối cùng cũng đuổi Lục Vương lấm la lấm lét ra, trong phòng chỉ còn Di Vong Ưu.

"Di chưởng môn, chúng ta tiếp tục. Vừa nói đến vấn đề thi thể."

Vừa rồi còn bị trêu chọc đỏ mặt, trong chớp mắt đã có thể khôi phục, Di Vong Ưu ao ước nhìn Lạc Tư Mệnh.

"Nếu tại hạ được đổi lão bản, không chừng có thể sống lâu hơn một ít."

Lạc Tư Mệnh cười khổ: "Mời chưởng môn Côn Lôn làm hộ vệ, tại hạ không có tiền vốn."

Hai người nói đùa mấy câu, lại bắt đầu phân tích sự kiện.

Trạng thái thi thể rồi tình hình của người bị thương, liệt kê ra so sánh. Chỉ có ba bộ thi thể, so với số người bị thương, tỉ lệ thấp kinh dị. Nói cách khác, hung thủ cố gắng không tổn thương sinh mệnh.

Lạc Tư Mệnh suy nghĩ: "Cướp bội binh của người ta, ngang với tổn thương tôn nghiêm của võ giả, là chuyện lớn không chết không thôi. Người này lại một mực lưu thủ, thật không thể tưởng tượng."

Di Vong Ưu nói: "Có lẽ, hắn có lòng tin tuyệt đối không bị bắt. Hoặc hắn là cuồng nhân rất tự phụ với võ công của mình."

"Không, người như vậy sẽ không mặc áo đen che mặt. Ta thấy người này có mưu đồ gì đó, không muốn tận lực giết người. Có thể nói, không giết mới là mục tiêu của hắn. Hắn giết người, đa số là không thể lưu thủ, phải trọng thương đối thủ. Cho nên giết người không phải nhất thời nổi hứng, mà là không thể không làm."

Di Vong Ưu nghe ra ý tưởng: "Nếu hắn giết người do bất đắc dĩ. Nói cách khác, lúc giết người mới lộ rõ công phu thật!"

"Có đạo lý. Hắn vốn không định giết người, không thể không giết là mất khống chế, rất có thể tự bộc gia môn."

Hai người lại so sánh tình hình người chết, nhưng không phát hiện điểm giống nhau.

Khả nghi nhất, y nguyên là người bị một nhát chỉ lực Viêm Dương giết chết.

Di Vong Ưu nói: "Kỳ công Dương giới không nhiều, thế gian có không ít người mua danh chuộc tiếng. Chỉ lực Viêm Dương này, dù Huyết Dương chân khí của ta cũng không làm được. Nếu không phải tiểu tử Đường gia, lấy đâu ra người thứ hai có Dương công tinh thuần như vậy."

"Có lẽ...... Đây chính là võ công chân thực của hắn. Không khó luyện võ công các môn các phái, nhưng muốn có chân lực đốt người này, cần phải khổ tu vài chục năm."

Lạc Tư Mệnh trầm tư suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng sợ.

"Sao vậy? Ngươi nghĩ ra cái gì?"

"Không, không phải hắn." Lạc Tư Mệnh trực tiếp phủ nhận, nhưng biểu cảm lại bán rẻ mình. Cho thấy hắn không nghĩ đối phương vô tội.

Di Vong Ưu chậm một nhịp, nhưng vẫn từ nét mặt của Lạc Tư Mệnh, đọc được đáp án mà hắn suy đoán, chậm rãi nói.

"Lạc công tử, ngươi nghĩ rất có đạo lý, << Liệt Dương Can Đảm lục >>...... Cũng là tuyệt học Dương giới."

Hai người đối mắt, trong lòng có vô số suy nghĩ bất an.

*******************

Lục Vương rời khỏi đại sảnh, lại không về phòng mình mà rón rén đi về phía hậu viện.

Lục Vương điện hạ hùng phong phần phật, há có thể tuỳ tiện sửa đổi. Không biết thì thôi, nếu biết trong viện có một thụy mỹ nhân quốc sắc thiên hương, sao không đi âu yếm?

Hắn biết Di Vong Ưu và Lạc Tư Mệnh muốn nói chính sự, tạm thời không rảnh, đủ để hắn làm mấy vòng quanh khuê phòng của mỹ nhân. Lục Vương đi đến sân sau, biệt viện có không ít phòng, hắn đành tìm từng phòng một. Ai ngờ năm phòng sau cũng không thấy thụy cô nương. Lúc này mới phát hiện, qua hành lang phía trước, hình như có hai người đang thủ vệ.

Lục Vương thoải mái đi qua, cười nói: "Muộn như thế rồi, hai vị đang làm gì?"

Thân phận của hắn đặc thù, còn là anh kết nghĩa của thiếu chủ. Những hộ vệ này đều biết, thấy hắn liền hô.

"Tham kiến đại nhân."

"Đừng khách khí, các ngươi ở đây làm gì?"

"Phụng lệnh thiếu chủ, hộ vệ một vị cô nương an toàn."

Hộ vệ khác nói: "Thiếu chủ cứu được cô nương này trên đường, một mực chăm sóc. Ngay cả quốc thủ như Lạc đại phu cũng mời đến, rất là coi trọng. Cho nên chúng ta đặc biệt ra sức."

"A, thì ra là vậy."

Lục Vương đảo mắt, nảy ra ý hay.

"Ôi ôi, nhưng nghĩa đệ của ta đang truyền gọi các ngươi. Hắn nói muốn ra ngoài làm gì đó, nhân thủ biến động. Các ngươi còn không đến?"

Nếu anh kết nghĩa của thiếu chủ nói, hai người lập tức tin tưởng, chắp tay đi ngay.

Lục Vương nhìn hai người bỏ đi, xoa tay liếm môi đi vào.

"Không hôn thì không tỉnh lại được, không biết thật giả thế nào. Nào có đại mỹ nhân nằm trên giường chờ hôn a, ta không hề tin ~ không hề tin ~ "

Ngoài miệng nói không tin, tay chân lại trung thực, từng bước một đi về phía khuê phòng của thụy cô nương. Hắn đi tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm xông vào mũi. Không phải Thẩm Y Nhân thiên sinh lệ chất, nàng tuy có mùi thơm cơ thể, nhưng không nồng như vậy. Mùi thơm trong phòng là do thường xuyên ngâm thuốc tắm của Lạc đại phu. Đến ngoài cửa đã ngửi thấy hương hoa hồng.

"Ta thích mùi này, không biết miệng nhỏ có thơm như vậy không. Ta chỉ vì cứu ngươi mà thôi."

Tiên dược của Tra Tiên phải dùng miệng mớm thuốc, khiến bệnh nhân có thể nuốt xuống, phát huy dược lực. Không phải chuyện thiên phương dạ đàm hôn một cái đã tỉnh. Nhưng Lục Vương nghe xong câu chuyện, chỉ nghĩ đến miệng nhỏ của người ta, thuốc sớm đã quên sạch sẽ.

Hắn sờ cửa, đang định đẩy ra. Nhưng cú đẩy này lại có cảm giác thiết ngọc thâu hương.

Cảm giác này thoáng chốc làm hắn nghĩ đến vô số lần trước đây, cũng có nam nhân...... Đêm khuya vào sân, lặng lẽ đi đến trước phòng của nữ nhân hắn, đẩy cửa đi vào như thế. Sau đó đỉnh đầu hắn lại thêm một cọng lông xanh. Cảm giác này khiến hắn không rét mà run.

Xưa nay, bất kể hắn tốt với nữ nhân mình nhìn trúng bao nhiêu, đối phương đều không thích. Chỉ có liên tục ô hô ai tai, ai có thể hiểu nội tâm của hắn.

Đột nhiên hắn hiểu hết.

Vì sao Lạc Tư Mệnh cứu nữ nhân này, vì sao muốn mang nàng về rồi mời đại phu quốc thủ, cao nhân như Tra tiên nhân đến trị liệu, lại vì sao không nói cho người thân như mình. Lúc nãy nhắc tới nàng, vì sao Lạc tứ thiếu gia luôn luôn trấn định lại hoảng loạn như thế.

Tất cả đều bởi vì, Lạc Tư Mệnh yêu nữ nhân này.

"Tứ đệ nhất định yêu nàng."

Lục Vương điện hạ lẩm bẩm: "Nếu tứ đệ thích nữ nhân này...... Ta thân là huynh trưởng, há có thể cướp đoạt?"

Cuộc đời hắn bị lục vô số, thống hận nhất chính là kẻ bán nón. Hôm nay há có thể tự cam hạ lưu, làm chuyện mờ ám? Hừ!

Vừa nghĩ đến đây, hắn rút tay lui về, phẩy áo nghênh ngang rời đi, quay đầu lại nhìn cũng không có hứng thú. Ai có thể biết, Lục Vương điện hạ luôn luôn đa tình, lại có lòng dạ rộng lớn như vậy.

Lục Vương chân trước vừa đi không bao lâu, bên kia sân đã xuất hiện một bóng người.

Người này chính là Lạc Tư Đỉnh, anh họ của Lạc Tư Mệnh. Hắn may mắn gặp dịp đến đây, nghe thấy Lục Vương nói vớ nói vẩn lừa hộ vệ đi, có lòng xem tên này làm gì, lại nghe thấy Lục Vương lẩm bẩm.

Hình như bên trong có một nữ nhân đang mê man, cần người khác hôn nàng mới tỉnh lại. Hơn nữa, đây là người yêu của Lạc Tư Mệnh.

Lạc Tư Đỉnh là tử thù tám đời với Lạc Tư Mệnh, tục xưng Dán Sai Môn Thần. Từ khi còn nhỏ đến nay, Lạc Tư Đỉnh chưa bao giờ thắng được con cháu chi trưởng. Mà cuối cùng chi trưởng chỉ còn Lạc Tư Mệnh ôn tồn lễ độ, trung thực thận trọng, Lạc Tư Đỉnh vẫn không phải đối thủ của hắn.

Lạc Tư Đỉnh nhận lệnh cha, quan sát nhất cử nhất động của Lạc Tư Mệnh ở trấn Tằm Hồ. Hắn vốn là thanh niên tràn đầy tinh lực, do tu luyện Liệt Dương Can Đảm lục, nhu cầu với nữ sắc càng nhiều. Nhưng không biết dạo này trấn Tằm Hồ có việc gì, trong tất cả thanh lâu, chỉ cần có chút nhan sắc đều bị đào đi. Hơn nữa không phải đào đi thanh lâu, mà bị đào đi nhà hàng.

Lạc Tư Đỉnh sớm đã bấn, nghe nói là nữ nhân của Lạc Tư Mệnh, há có thể bỏ qua? Lục Vương chân trước vừa đi, hắn chân sau đã đẩy cửa vào.

"Cái gì thơm thế."

Khu nhà này một mực có người trông coi, hắn xưa nay không thể vào. Đây là lần đầu tiên tới. Ai ngờ vừa vào cửa đã là mùi thơm.

Hắn không dám cầm đèn, lấy ra một cây châm lửa, mang chút ánh sáng đi vào. Thẳng đến phòng cuối cùng, nhìn thấy một cái giường lớn.

Trên giường có một cô gái ngủ say.

Tóc nàng tản ra, choàng lên bên vai. Trông không xanh xao ốm yếu, mà như đại gia khuê tú đọc sách đêm, mệt mỏi ngủ say trên giường.

Trên đôi mắt đóng chặt là hai hàng mi cong, vừa dài vừa cứng, tỏ rõ đôi mắt giấu bên dưới cương liệt đến mức nào. Sống mũi cao cho cảm giác nàng là người kiên cường. Cho dù đang ngủ, vẫn có thần phong giấu vỏ, đến gần không khỏi thấy lòng có ý lạnh. Mà môi anh đào sung mãn thì như tuổi tác của nàng, trổ mã mê người và dễ thương.

Ngũ quan cực đẹp, nhưng hai đặc chất kiên cường và dịu dàng không ngừng biến động theo nhịp thở của nàng, khiến người ta hoa mắt.

Màu da trắng nõn, không phải trắng như tuyết giống cả ngày không thấy ánh nắng. Nàng nhất định yêu thích ánh nắng, nếu không đã không có màu da giống sứ ngọc, như bôi lên một lớp mật sữa. Tuy cách quần áo chăn bông, vẫn thấy làn da như tỏa ra ánh sáng xanh ngọc. Trong thời khắc không thể tỉnh dậy, cảm thấy giống một con rối sứ trong suốt.

Lạc Tư Đỉnh nuốt một ngụm nước bọt, càng thấy miệng đắng môi khô.

"Thì ra là vậy. Không ngờ tiểu tử thích trò này, giấu một cô gái tốt đấy."

Nhưng bất ngờ gặp phải nữ nhân như vậy, Lạc Tư Đỉnh hơi bối rối. Nhất thời không biết nên ra tay thế nào.

Trong đầu đột nhiên vang lên lời của Lục Vương, chưa bao giờ thấy hôn một cái đã có thể làm nữ nhân tỉnh, cũng muốn nếm thử.

Lạc Tư Đỉnh liếm môi, ánh mắt đã tiếp cận đôi môi trơn bóng của thụy cô nương. Hắn khom người xuống, chu miệng, đưa mặt to đến gần.

Không nhịn được thở dốc càng ngày càng to, giống như sắp hôn đến.

Đã sắp hôn đến.

Đã, sắp ——

Đột nhiên, kình phong tập thể.

Lạc Tư Mệnh đang nghị sự với Di Vong Ưu, nghe thấy hai hộ vệ cầu kiến. Đang kinh ngạc, hỏi ra mới biết nghĩa huynh nói láo điều hai người này đi, chắc là tự mình vào phòng của thụy cô nương.

Làm sao không vội?

Vội vàng để chuyện trong tay xuống, cùng Di chưởng môn chạy đến hậu viện.

Di chưởng môn nhìn sắc mặt của Lạc Tư Mệnh cũng biết cô gái kia có ý nghĩa quan trọng với hắn. Lo lắng Lục Vương sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn khiến anh em trở mặt.

Ai ngờ hai người vọt tới ngoài phòng ngủ, lại nghe bên trong phát ra một tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, dường như thân thể bị móc sạch.

Ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng đẩy cửa vào.

Hình ảnh trước mắt có quá nhiều lực xung kích.

Lạc Tư Đỉnh ôm vị trí giữa hai chân giãy dụa dưới đất, như con cá đang ngáp, thân thể không ngừng uốn lượn. Sắc mặt tái nhợt, miệng mở thành hình tròn, đang 'A hu hu hu, a hu hu hu', nhưng tiếng hơi cao so với giọng nói vốn trầm thấp của hắn, gần giống âm thanh thường nghe thấy trong cung.

Giật mình nhất là trên giường.

Một cái chân tinh tế thon dài thò ra khỏi chăn, giơ lên thật cao. Thịt đùi đều đặn, từ bắp đùi đến bắp chân không khác mấy, hiển nhiên thường xuyên luyện tập đòn này.

Khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

Rõ ràng là một chiêu uy mãnh tuyệt luân, khiến vô số nam tử sợ hãi, đến nay nghe thấy còn kinh—— Đoạn Tử Tuyệt Tôn cước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
12 Tháng năm, 2019 18:41
Tác giả hiện thế, thứ 3 sẽ có chương mới nhé các bác
Quang Anh Luong
08 Tháng năm, 2019 21:49
Chả đến nỗi đấy đâu :)) chắc bí ý tưởng hoặc chán đời thôi
Hoaqin
08 Tháng năm, 2019 11:28
Tác lặn nửa tháng không sủi tăm luôn, vào group QQ cũng không thấy thông tin Chỉ mong nó không drop giữa chừng
Quang Anh Luong
08 Tháng năm, 2019 01:33
Ừ, chắc con tác cũng giở chứng nghỉ dài kỳ rồi =)))
Hoaqin
07 Tháng năm, 2019 21:23
Vẫn sốt bác ơi, mà làm xong rồi nên đăng luôn Đợt này nghỉ dài hạn thôi, sốt virus thốn vồn. Sắp tới còn thi cuối kỳ nữa Đợi tác giả trở lại mình cũng làm lại luôn là vừa
Quang Anh Luong
07 Tháng năm, 2019 20:39
Đỡ đỡ chưa mà đăng sớm thế bác? :-/
Quang Anh Luong
06 Tháng năm, 2019 18:19
Ốm ah bác? -_- chả thông báo làm se lo sốt vó. Cứ nằm nghỉ ngơi thoải mái đi =))) Đừng nói khỏe hẳn, có hứng thì hẵng làm, không cứ gắng gượng ra định kỳ quá xong ốm se lại lo :))
_someone
06 Tháng năm, 2019 17:14
Oạch. Bác ốm á. Thôi thì chúc bác tĩnh dưỡng sớm khôi phục 10 thành công lực.
Hoaqin
06 Tháng năm, 2019 08:53
Sốt nằm sml rồi bác ơi, chương mới làm được một nửa thì ngửa
Quang Anh Luong
05 Tháng năm, 2019 23:59
Thớt bận hay chương mới dài mà up lâu thế? :v
Quang Anh Luong
05 Tháng năm, 2019 23:58
Cả hai :v Với cả bác sẽ thấy vũ khí chính của lão Phi Chân =)))
_someone
05 Tháng năm, 2019 15:09
Ơ, có tới 18 chương chỉ nói về mấy trò bựa của mấy bố bạch vương thôi ấy hả bác. hay là sẽ nói về sự tích của cái tên Giang Nam đánh mặt vương của lão Phi Chân.
Quang Anh Luong
04 Tháng năm, 2019 23:03
18 chương :)))
_someone
04 Tháng năm, 2019 20:17
Thớt ới, kiểu này còn kéo dài nhiêu chap thế.
_someone
04 Tháng năm, 2019 20:16
tự dưng đang tươi sáng lại qua kiểu thế này đúng là ...
minh1912
03 Tháng năm, 2019 21:41
chương mới khó nuốt quá
Decepticon
02 Tháng năm, 2019 13:43
lâu rồi mới đọc một bộ hay thế này cám ơn cvter nhiều nhé ^^
Quang Anh Luong
30 Tháng tư, 2019 08:31
Hiểu rồi, thank thớt :)))
Hoaqin
30 Tháng tư, 2019 08:22
Ít nhất 2 ngày nữa mới có chương mới nhé các bác, chương này hơn 7k chữ với nội dung khá là đau não
Hoaqin
30 Tháng tư, 2019 08:19
Mình làm mỗi bộ này chứ không phải làm cả chục bộ cùng lúc như lão Bún Mà cv thì bạo chương nhanh lắm, có text thì laoox ấy làm một tuần bằng cả tháng của t
Quang Anh Luong
29 Tháng tư, 2019 23:14
Thớt cố làm bộ này đến khi end nha -_- lão Bún nói làm tôi sợ vãi chưởng :((
Quang Anh Luong
28 Tháng tư, 2019 22:30
Đùa mà thật, thật mà đùa =))
_someone
26 Tháng tư, 2019 23:49
"Nếu Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ, vậy chẳng phải Tĩnh An phò mã cũng có thể là Tán thần tôn? Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy rất sai, cơ hồ cười ra tiếng" ôi cười bò.
Quang Anh Luong
24 Tháng tư, 2019 22:15
lão Bún hết tháng này có rảnh thật không đấy -_- đợi bom lâu kinh khủng :))
Hoaqin
24 Tháng tư, 2019 11:01
Học về muộn cộng chương dài bác ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK