“Không cần nói nữa, chữa thương đi!”
Rồi ông lão lấy một viên thuốc ra nhét vào miệng Tiêu Thiên Minh.
Tiêu Thiên Minh không nhiều lời nữa, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chữa thương.
Ông lão quay đầu lại.
Ông ta vung tay lên, định thu trường kiếm cực phẩm trên mặt đất lại.
Thế nhưng dù ông ta vung tay thế nào thì trường kiếm vẫn không hề di chuyển.
“Chuyện gì thế này!”
Ông lão cau mày.
Đáng lý ra, Diệp Viễn đã chết, những linh khí cực phẩm này không còn bị Diệp Viễn khống chế nữa, tức là vật vô chủ.
Ông ta có thể dễ dàng thu hồi những linh khí cực phẩm này lại mới phải.
Nhưng bây giờ ông ta lại không thể điều khiển những linh khí ấy.
Ông ta cảm thấy nghi ngờ, lập tức đi đến chỗ thanh trường kiếm cách ông ta gần nhất.
Ông ta vươn tay ra cầm lấy thanh kiếm kia.
Nhưng đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
“Hừ, đồ vật của tôi mà ông cũng dám mơ ước à!”
Theo giọng nói vang lên.
Tất cả trường kiếm trên mặt đất bỗng nhiên bay lên, lao nhanh về phía lão tổ nhà họ Tiêu với khí thế hủy diệt cực kỳ khủng bố.
Lão tổ nhà họ Tiêu không hề phòng bị, trong nháy mắt đã bị vô số trường kiếm với khí thế hủy diệt đâm thủng cơ thể.
“Mày… Mày sao có thể còn sống được?”
Lão tổ nhà họ Tiêu xoay người lại một cách chật vật, ông ta nhìn Diệp Viễn không hề hấn gì đứng phía sau với ánh mắt khó tin.
“Muốn biết à? Chờ kiếp sau đi!”
Nói xong, Diệp Viễn giơ tay lên, lão tổ nhà họ Tiêu lập tức bốc cháy.
Những người nhà họ Tiêu hãy còn treo nụ cười trên mặt, nhìn thấy cảnh lão tổ mạnh nhất trong vùng đất thánh của nhà mình bị giết chết thì không kịp phản ứng.
Mãi một lúc lâu sau, Tiêu Kình gào lên, ngã ngồi trên mặt đất.
“Lão tổ!”
Thấy thế, Tiêu Thiên Minh phẫn nộ tột độ, trong lòng vô cùng chấn động.
“Phụt!”
Lửa giận bùng lên, anh ta phun ra một ngụm máu.
Rồi anh ta lại ngã xuống, trông hết sức uể oải.
Ở đằng xa, Diệp Viễn cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Thật ra trước đó anh không đi mà để cho Tiêu Thiên Minh ra tay, mục đích đúng là dụ cường giả sau lưng Tiêu Thiên Minh ra.
Chỉ có điều anh không ngờ, chiêu thức của Tiêu Thiên Minh mạnh đến vậy, làm anh suýt nữa toi mạng.
Nếu không có lão tiền bối bên dưới quán bar của chị Thanh ra tay ở thời khắc mấu chốt mang anh đi trước thì chỉ sợ anh sẽ rơi xuống và bị thiêu chết trong không gian hỗn loạn.
Nhưng lần mạo hiểm này cũng có thu hoạch, anh thành công nhân lúc ông lão nhà họ Tiêu không đề phòng, tranh thủ thời gian không chế linh khí cực phẩm.
Đồng thời phát huy toàn bộ uy lực của tất cả linh khí cực phẩm, mới giết được một cao thủ đáng sợ như lão tổ nhà họ Tiêu.
“Ta thật sự muốn mổ cơ thể của cậu ra, để xem thiên phú của cậu yêu nghiệt cỡ nào!”
Đột nhiên, giọng nói của lão tiền bối vang lên bên tai Diệp Viễn.
Vốn dĩ lão tiền bối cho rằng Diệp Viễn chỉ có thể thi triển uy lực của thanh kiếm khổng lồ một lần.
Nhưng không ngờ, Diệp Viễn không những có thể sử dụng hai lần, mà vừa rồi còn khống chế toàn bộ trường kiếm, đồng thời phát huy tất cả lực lượng của một phần linh khí cực phẩm.
Đã thế còn không hề bị phản phệ, điều này thật sự khiến ông ta kinh ngạc không thôi.
Càng ngày ông ta càng không nhìn thấu Diệp Viễn.