Lúc này, Diệp Viễn lại bật ra một con số.
Nháy mắt, anh đã bước ra một bước.
Khi một bước này còn chưa hạ chân xuống, Diệp Viễn cũng đã đi tới trước
mặt Kyassuru Reiku.
"Vốn dĩ tôi đã cho các người cơ hội, đáng tiếc, các người không biết trân trọng, thế thì hồn phi phách tán đi!"
Nói xong, Diệp Viễn nhẹ nhàng dẫm một bước cuối cùng xuống mặt đất.
"Ầm ầm ầm..."
Vào khoảnh khắc bước chân này hạ xuống mặt đất, cơ thể của tất cả thành viên ở các bên thế lực ầm ầm nổ tung, đồng thời cũng bốc lên một ngọn lửa màu đen cháy hừng hực.
Thậm chí còn chưa kịp thốt ra tiếng nào, tất cả mọi người đã bị ngọn lửa màu đen cháy hừng hực kia đốt sạch vào hư vô.
Nhìn gần một nghìn người bị thiêu cháy không còn cả tro bụi chỉ trong chớp mắt.
Hơn nữa trong số gần một nghìn người này còn có nhiều cao thủ cấp Địa.
"Đây... đây là thủ đoạn kiểu gì vậy?"
Giờ phút này, hiện trường chỉ còn lại các võ giả nước Hoa Hạ, và lác đác vài cường giả cảnh giới Thiên Vương của các bên thế lực, bọn họ đều đang chấn động tột cùng trước cảnh tượng khủng bố vừa rồi.
Phải mất một lúc lâu sau, mọi người mới tỉnh táo lại.
Giờ phút này, ánh mắt mà mọi người nhìn Diệp Viễn đã không còn sự giễu cợt như lúc trước nữa, bây giờ họ chỉ thấy vô cùng chấn động và xấu hổ.
Nhất là đám Dương Ngạo Tuyết.
Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không ngờ, Diệp Viễn, người mà trước giờ họ nghĩ là một tên con em nhà giàu quần là áo lượt, thế
mà lại là một vị cao thủ đáng sợ mạnh đến mức bọn họ không thể lý giải nổi.
Đám Hiên Viên Ngạo Thiên và các thiên tài trẻ của giới cổ võ, lúc này trong lòng họ ngoại trừ rúng động ra thì còn thấy xấu hổ nữa.
Ngoại trừ xấu hổ vì ngày trước đã chế giễu Diệp Viễn, thì còn có nỗi xấu hổ khi so sánh với Diệp Viễn.
Bọn họ và Diệp Viễn đều tầm tuổi nhau, từ trước đến nay, bọn họ luôn cảm thấy mình là thiên tài giỏi nhất giới võ cổ nước Hoa Hạ.
Hơn nữa dựa vào có tông phái gia tộc bồi dưỡng, tuổi còn trẻ mà họ đã đạt đến cảnh giới mà một số người cố cả đời cũng không đạt được.
Điều này làm họ tự hào vô cùng, họ nghĩ họ là thiên tài giỏi nhất, là người xuất sắc trong lớp thanh niên này.
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Diệp Viễn bước một bước đã miểu sát cả nghìn người cùng cảnh giới với họ, thậm chí còn có cả cường giả có cảnh giới cao hơn bọn họ một hai cấp.
Lúc này họ mới biết, chút thiên phú được gọi là yêu nghiệt của bọn họ, chút tu vi nhỏ nhặt không đáng kể kia của họ, chút kiêu ngạo nực cười kia của họ, khi ở trước mặt một Diệp Viễn khoanh tay đứng, khí chất siêu phàm, bình tĩnh có thừa kia, chính là một cái rắm.
E là cũng chỉ có người như Diệp Viễn xứng đáng được xưng là đỉnh cấp thiên tài chân chính.
Trong lúc nhất thời, đám Hiên Viên Ngạo Thiên đều vô cùng xấu hổ, bọn họ cúi mặt xuống.
"Cậu... cậu... rốt cuộc cậu là ai?"
Lúc này, giọng Kyassuru Reiku run run, ông ta hoảng sợ nhìn Diệp Viễn.
Thủ đoạn vừa rồi của Diệp Viễn, quả thật là ngang với bản lĩnh thần tiên.
Dù có là ông ta đã đạt đến cảnh giới Huyền Vương, nhưng so với thủ đoạn khủng bố này của Diệp Viễn, thì thật sự là cách một trời một vực.
"Chẳng phải các ông đang tìm tôi suốt đấy à? Sao bây giờ tôi đã đứng ngay trước mặt các ông, các ông lại không nhận ra tôi thế?" Diệp Viễn thản nhiên nói.
Lời này khiến Kyassuru Reiku ngơ người.
Sau đó, ông ta lập tức nhớ ra gì đó, ông ta ngạc nhiên nói.
"Cậu chính là điện chủ của điện Thiên Thánh?"