Ngay lập tức, Diệp Viễn liền điều khiển trường kiếm đâm mạnh vào lớp băng dưới chân.
"Keng!"
Nhưng khi trường kiếm xuất kích toàn lực đâm vào tầng băng dưới chân lại không hề khiến nó hư hao tí gì.
Chỉ truyền đến một tiếng kim loại va chạm.
"Lớp băng cứng quá!"
Diệp Viễn biết rất rõ uy lực của trường kiếm này, nhưng bây giờ lại không tạo ra hư tổn nào cho lớp băng, cho dù là một chút xíu cũng không có.
Không chỉ như thế, ngay trong nháy mắt lúc trường kiếm chạm đến tầng băng, thế mà dưới lớp băng lại truyền đến khí tức lạnh lẽo vô cùng nồng đậm, nhanh chóng lan tràn về phía thân kiếm.
Diệp Viễn muốn điều khiển trường kiếm, lại phát hiện anh đã mất đi liên hệ với nó.
Chỉ trong giây lát, trường kiếm liền trực tiếp bị khí tức lạnh lẽo nồng đậm vô cùng kinh khủng kia hoàn toàn bao phủ.
"Rắc rắc rắc..."
Cùng với những tiếng vỡ vụn vang lên, trường kiếm kia liền đứt thành từng khúc, vô lực rơi vào phía trên mặt băng.
"Khí lạnh thật là khủng khiếp!"
Một màn này khiến Diệp Viễn cũng phải há hốc mồm.
Đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì anh đã không đưa Tần Khuynh Thành và Thanh Tử đáp xuống phía trên mặt băng, nếu không lúc này cơ thể của bọn họ cũng sẽ thê thảm như thanh kiếm đó.
Bị khí tức lạnh lẽo kinh khủng kia đóng băng.
Sau khi xác định mức độ nguy hiểm của tầng băng này, Diệp Viễn lập tức triệu hồi ra ba thanh phi kiếm, ba người lần lượt đứng lên trên đó.
Mà lúc này, ba người Diệp Viễn cũng phát hiện ra sương mù màu trắng trước mắt đã hoàn toàn tiêu tan.
Giờ phút này, xuất hiện trước mặt ba người chính là một thế giới băng tuyết nhìn không thấy bờ.
Ở hai bên trái phải bọn họ đều là những dãy núi băng không biết kéo dài bao xa.
Mà dưới chân của bọn họ lại là một lớp băng bằng phẳng.
"Đi thôi, chúng ta đến phía trước thăm dò!"
Diệp Viễn đưa mắt nhìn kỹ bốn phía một lát, sau khi không phát hiện ra cái gì nguy hiểm liền thúc giục phi kiếm dưới chân bay trên không dọc theo mặt băng, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.
Không biết đã đi được bao lâu, đập vào mắt bọn họ vẫn là một thế giới trắng xoá.
Mà khi bọn họ càng đi xa, gió cũng càng lúc càng lớn, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp.
Lại không biết đi được bao lâu, cảnh vật xung quanh vẫn không có biến hóa gì lớn.
Trước mặt vẫn là một màu trắng xóa, không nhìn thấy bờ.
Mà điều này khiến Diệp Viễn hơi nhíu mày lại.
Đã đi lâu như vậy rồi, tại sao còn chưa tới lối ra, cho dù không có lối ra, nhưng vì sao cảnh tượng xung quanh nơi này lại không có chút biến hóa nào chứ.
Đương nhiên, đây đều là những chuyện không quan trọng, quan trọng nhất chính là bây giờ gió càng lúc càng lớn, nhiệt độ càng ngày càng thấp, cho dù là anh thì giờ phút này cũng có chút không chịu được nhiệt độ thấp kinh khủng này.
Hơn nữa bây giờ đã đi lâu như vậy rồi, nếu trở về đường cũ, chỉ sợ sẽ càng thêm tốn thời gian.
Sau khi do dự một lúc, Diệp Viễn cũng chỉ có thể tiếp tục dẫn Thanh Tử và Tần Khuynh Thành tiếp tục đi về phía trước.
Lại không biết đi qua bao lâu, tốc độ của ba người cũng dần chậm lại theo thời gian.
Bởi vì nhiệt độ phía trước càng ngày càng thấp, đồng thời gió cũng càng lúc càng lớn.
Lấy thực lực của Diệp Viễn, lúc này cũng có chút không chịu đựng được những cơn gió lạnh kinh khủng kia.
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể giảm tốc độ.
Lại đi tiếp khoảng trên trăm cây số, gió lớn đã ngưng kết tới cực điểm, giống như những lưỡi đao sắc bén đâm vào tấm chắn xung quanh mấy người Diệp Viễn phát ra những tiếng vang leng keng.