Nhưng ông ta vô cùng kinh hãi khi thấy kình khí mà ông ta dồn toàn lực vẫn bị lá chắn trước mặt ngăn lại.
“Sao có thể thế được?”
Sắc mặt ông ta thay đổi, Từ Phương Dương cũng hết sức kinh ngạc.
Ông lão đứng bên cạnh anh ta đã đạt đến cảnh giới Võ Hoàng.
Còn Cao Phi chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, cảnh giới làm sao có thể mạnh hơn ông ta được.
“Tại sao thằng nhãi này lại lợi hại như vậy được?”
Giờ khắc này, mấy người Tiểu Nguyệt và Vương Hạo Vũ đều tỏ ra hết sức khó tin.
Bọn họ nghe dì của Cao Phi nói anh ta chỉ là một người bình thường thôi chứ không phải võ giả.
Nhưng bây giờ, ông lão bên cạnh Từ Phượng Đường còn chẳng phá vỡ được lá chắn trước mặt Cao Phi, không chỉ có vậy ông ta còn bị phản đòn.
Không chỉ bọn họ mà đến cả dì của Cao Phi cũng đần mặt ra.
Bà ta cũng nhìn về phía Cao Phi với vẻ mặt khó tin, bà ta không biết Cao Phi trở thành võ giả từ bao giờ.
Vả lại, xem thực lực của cháu trai mình, hình như còn rất mạnh.
Ở nơi này chỉ có Tống Học Đức và Thẩm Hạo vẫn giữ thái độ dửng dưng.
Bọn họ biết, tất cả là bởi vì Diệp Viễn.
Chỉ cần Diệp Viễn ở đây, có lẽ dù một đám cảo thủ siêu cấp của tứ đại gia tộc ở thủ đô đến cũng không thể động đến một sợi tóc của Cao Phi.
“Sao nào, mấy người chỉ có chút thực lực ấy thôi à?”
Khi mọi người hãy còn ngây người tại chỗ, giọng điệu khinh thường của Cao Phi bỗng vang lên.
“Nếu mấy người chỉ chút thực lực như thế thì chỉ sợ quy định của các anh sẽ bị tôi phá vỡ!”
Từ Phượng Dương nhíu mày, ông lão bên cạnh anh ta không tin, bèn giơ tay lên, nhằm về phía Cao Phi với tốc độ nhanh như chớp.
“Ầm!”
Một chưởng mạnh mẽ đánh trúng lá chắn vô hình.
Nhưng đòn tấn công vẫn không thể phá hủy lá chắn, trái lại, khi ông lão đánh lên lớp kết giới ấy thì lại va phải lực phản chấn mạnh hơn đòn chưởng của ông ta không biết bao nhiêu lần.
Trong nháy mắt, ông ta đã bị lực phản chấn khủng khiếp ấy hất ngược lại.
Vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, cuối cùng nện mạnh xuống bên chân Từ Phượng Dương.
“Phụt!”
Vừa rơi xuống đất, ông ta lập tức phun ra một ngụm máu.
Lực phản chấn cực mạnh khiến ông ta bị nội thương nghiêm trọng.
“Cái…”
Nhìn ông lão mặt mày tái nhợt dưới chân mình, vẻ mặt của Từ Phượng Dương cuối cùng cũng thay đổi.
Giọng điệu giễu cợt của Cao Phi lại vang lên.
“Lão già này không đủ thực lực, anh gọi người nào lợi hại hơn đến đi, tôi chờ ở đây!”
Nhưng khi Cao Phi vừa mới nói xong, lại có tiếng quát phẫn nộ vang lên từ ngoài cửa.
“Ai dám làm con tao bị thương!”
Mọi người bên trong nghe thấy giọng người nọ thì lập tức quay đầu lại, thấy được một người đàn ông đầu trọc cao lớn, diện mạo dữ tợn hùng hổ xông vào.
Theo sau ông ta là mười mấy võ giả mặc trường bào phong cách cổ xưa, toát ra khí thế mạnh mẽ.
Thấy những người này đến với tư thế hùng hổ, đám người ở cửa vội vàng nhường đường.
Khi người đàn ông đầu trọc dẫn người vào trong phòng thì thấy ngay Vương Hạo Vũ gãy một chân nằm trên mặt đất.