"Mẹ Niếp Niếp, mau đi nói với khách ở bên ngoài rằng hôm nay chúng ta không buôn bán, hôm nay Niếp Niếp của chúng ta bái sư phụ, chúng ta phải tiếp đãi sư phụ của Niếp Niếp thật chua đáo!", bố Niếp Niếp kích động nói.
"Được!"
Mẹ Niếp Niếp cũng không chút do dự, hào hứng chạy ra sau bếp.
Mà chị Niếp Niếp thì dẫn Diệp Viễn và Niếp Niếp lên phòng trên tầng hai.
Sau khi hầu hết khách trong nhà ăn đã rời đi, bố mẹ của Niếp Niếp cũng chuẩn bị xong bàn lớn gồm nhiều món ăn ngon.
Mặc dù Diệp Viễn đã kiêng ngũ cốc nhưng anh đã đi một đường từ tối hôm qua.
Tuy rằng thân thể không mệt mỏi chút nào, nhưng trong lòng vẫn có chút mệt mỏi.
Hiện tại sau khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì ngón trỏ cũng động đậy.
"Diệp tiên sinh, chúng tôi ở nơi vùng sâu nghèo khó, cũng không nấu được món ăn ngon nào, hy vọng cậu không ngại dùng những món ăn nhà nấu này!", bố Niếp Niếp có chút khẩn trương nói.
"Chú đừng khách khí, cháu đã nói rồi, nếu cháu thu nhận Niếp Niếp làm đồ đệ thì sau này chúng ta sẽ là người một nhà!"
"Haha! Được!"
Diệp Viễn đã nói lời này hai lần, bố Niếp Niếp cũng không còn câu nệ nữa.
"Hôm nay vui vẻ như vậy, Tiểu Tuyết, mau đi lấy rượu ngon trân quý nhiều năm đến đây, hôm nay bố muốn cùng Diệp tiên sinh uống một chút!"
Chị Niếp Niếp vội vàng chạy xuống lầu, chỉ chốc lát sau đã ôm hai bình rượu ngon được đóng gói tinh xảo trở lại.
"Diệp tiên sinh, đây là rượu ngon mà chú đã cất giấu nhiều năm, hôm nay chúng ta không say không về!"
Vừa nói, bố Niếp Niếp vừa thản nhiên mở hai bình rượu ra, mùi rượu nồng nặc lập tức bay ra.
Chỉ dựa vào mùi hương này, Diệp Viễn đã biết rượu này tuyệt đối là rượu ngon.
Ngay lúc bố Niếp Niếp chuẩn bị rót rượu cho Diệp Viễn, anh lại nói.
"Chờ một chút!"
Ngay sau đó, Diệp Viễn từ trong chiếc nhẫn không gian lấy ra một tia tiên linh ngọc nhũ, bỏ vào trong hai bình rượu ngon.
Bình rượu này vốn đã thơm, giờ đây lại được thêm tiên linh ngọc nhũ.
Nhất thời, mùi thơm càng thêm nồng đậm và thấm vào ruột gan tràn ngập khắp nơi.
"Đây là gì vậy, tại sao nó lại có mùi thơm đến thế?"
Mùi hương nhẹ nhàng thoảng qua khiến bố Niếp Niếp cảm thấy mình tựa như phấn chấn tinh thần, cơ thể vốn mệt mỏi suốt buổi sáng của ông ta lập tức trở nên tràn đầy sức sống hơn, cũng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Ngay cả người không uống rượu như mẹ Niếp Niếp, chị Niếp Niếp Tiểu Tuyết cùng với Niếp Niếp cũng bị sốc trước mùi thơm ngất trời này.
"Rượu ngon!"
Diệp Viễn mỉm cười trả lời.
Vừa nói, anh vừa cầm chai rượu lên rót cho năm người mỗi người một ly.
"Dì, Tiểu Tuyết, Niếp Niếp, mọi người cũng nếm thử một chút rượu này đi, nó có tác dụng không ngờ đối với cơ thể của mọi người đấy!"
Nói xong, Diệp Viễn theo vung tay lên, cồn trong ly rượu dành cho ba mẹ con Niếp Niếp lập tức bay hơi và biến mất.
"Được!"
Mọi người đều cảm thấy thèm thuồng trước mùi thơm này, nhìn thấy Diệp Viễn bảo bọn họ uống, bọn họ cũng không khách khí nữa.
Vội vàng đưa tay cầm lấy ly rượu.
Nhưng đúng lúc mọi người sắp chạm vào ly rượu.
Ly rượu kia lại bay lên, bay về phía cửa sổ.
Rơi vào một người không biết lúc nào xuất hiện, đó là một ông lão đang nằm trên cửa sổ, râu tóc hoa râm, chúng dính dầu đến mức bết lại với nhau, mặc trên người một chiếc áo choàng cũng bị dính bẩn, khó có thể nói được nó màu gì, trong tay cầm một bầu rượu hồ lô lớn.