Giọng nói không to, nhưng mọi người đều nghe thấy.
Những cường giả ở các bên thế lực đang chuẩn bị xông về phía các thành viên giới cổ võ nước Hoa Hạ, lần lượt dừng tay lại.
Bọn họ hướng mắt nhìn Diệp Viễn.
Giờ phút này, các cao thủ của giới cổ võ nước Hoa Hạ cũng tò mò nhìn sang Diệp Viễn.
Còn đám Dương Ngạo Tuyết, Hiên Viên Ngạo Thiên thì sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Viễn, lúc này anh đã để lộ ra diện mạo thật.
Nhất là đám Dương Ngạo Tuyết, khi bọn họ nhìn thấy Diệp Viễn, bọn họ rất kinh ngạc.
"Là anh ta!"
Lúc này, Kyassuru Reiku cũng nhìn sang Diệp Viễn với ánh mắt tò mò.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Viễn, Kyassuru Reiku đã nhận ra, trên người Diệp Viễn không hề có năng lượng mà võ giả có.
Vì thế ông ta kết luận luôn, Diệp Viễn là một người bình thường.
Nhưng điều làm ông ta nghi hoặc là, Diệp Viễn chỉ là một người bình thường, nhưng tại sao trong câu nói vừa rồi lại ẩn chứa một bản lĩnh nào đó có thể khiến cho mọi người ở đây đều nghe rõ lời anh nói.
Bản lĩnh này, cũng chỉ có nhân tài có thực lực đạt đến trình độ như bọn họ mới làm được.
Nhưng trông Diệp Viễn chỉ độ chưa quá ba mươi tuổi, vẫn là thanh niên trẻ, sao cậu ta lại có bản lĩnh này chứ.
Chẳng lẽ Diệp Viễn là một cao thủ ẩn giấu nghề, cảnh giới của cậu ta còn mạnh hơn bọn họ ư.
Nhưng ngay sau đó, Kyassuru Reiku gạt suy nghĩ này đi luôn.
Bởi vì Diệp Viễn quá trẻ, một người trẻ như này, cho dù có bắt đầu tu hành từ trong bụng mẹ, cho dù anh có thiên phú yêu nghiệt đi chăng nữa, thì đến giờ cũng không thể đạt tới trình độ như bọn họ.
Bởi vì kiểu yêu nghiệt này căn bản không có khả năng tồn tại.
Sau đó, ông ta lại nhìn thấy Liễu Bạch và Thôi Nguyên Khánh cùng với một nhóm người thuộc liên minh Tán Tu ở sau lưng Diệp Viễn.
Ông ta lập tức hiểu ra mọi việc.
Rất rõ ràng, chắc Diệp Viễn này là người ở liên minh Tán Tu, cậy có uy thế của Liễu Bạch và Thôi Nguyên Khánh, cho nên mới dám nói ra
mấy lời kiêu ngạo như vậy.
Xác định xong điểm này, ánh mắt Kyassuru Reiku hiện lên vẻ khinh thường.
"Tên nhóc kia, cậu vừa nói gì hả?"
Trong mắt Kyassuru Reiku, trên thế giới này, ngoại trừ vài người thuộc số cực ít có thể khiến ông ta kiêng dè ra.
Thì không còn bất kỳ ai có thể làm ông ta nể nang.
Về phần liên minh Tán Tu, trừ phi minh chủ của liên minh Tán Tu đích thân tới đây, thì ông ta còn kiêng nể, còn đám Thôi Nguyên Khánh thì ông ta coi như con sâu cái kiến thôi.
Diệp Viễn lắc nhẹ đầu rồi nói: "Xem ra ông không chỉ lớn tuổi, mà còn điếc nữa!"
"Thế tôi nhắc lại lần nữa này, bây giờ tất cả các ông lập tức tự sát, tôi có thể cân nhắc cho các ông được toàn thây, bằng không tất cả mọi người hồn phi phách tán!"
"Hít!"
Diệp Viễn vừa nói xong mấy lời kiêu ngạo vô biên, hiện trường lập tức vang lên một loạt thanh âm hít khí lạnh.
Mọi người đều kinh hãi bởi những lời nói hung hăng ngông cuồng này.
Kyassuru Reiku là ai cơ chứ, đó là siêu cấp cao thủ danh chấn thế
giới một trăm năm trước.