Chỉ có điều, bây giờ Tần Khuynh Thành vô cùng xấu hổ và giận dữ, không cho Diệp Viễn bất kỳ cơ hội giải thích nào.
Cô ta tung một chưởng toàn lực về phía Diệp Viễn.
Lần này Diệp Viễn né tránh.
Khi đánh không trúng, Tần Khuynh Thành di chuyển, xông lên tấn công Diệp Viễn một cách hung hãn.
.
Diệp Viễn vừa lùi lại, vừa giải thích.
“Cô nghe tôi giải thích đã, tôi thật sự vì cứu cô…”
Nhưng Tần Khuynh Thành tức điên người rồi, bây giờ cô ta chỉ muốn giết chết tên dê xồm Diệp Viễn này.
Nhưng thực lực giữa cô ta và Diệp Viễn chênh lệch quá lớn.
Ngay cả việc chạm vào Diệp Viễn còn khó chứ đừng nói đến giết anh.
Nhưng dù vậy, Tần Khuynh Thành bị lửa giận đốt sạch lý trí, cô ta vẫn liên tục công kích Diệp Viễn.
Mà Diệp Viễn chỉ có thể vừa né tránh vừa giải thích.
“Tôi vì để cứu cô thật mà…”
Nhưng cho dù Diệp Viễn giải thích thế nào thì Tần Khuynh Thành vẫn bỏ ngoài tai.
Cô ta chỉ chăm chăm đuổi theo Diệp Viễn, muốn giết anh cho bằng được.
Cứ thế, một người không ngừng đuổi theo, một người không ngừng trốn tránh.
Một lát sau, phòng khách trong phòng khách sạn đã bị Tần Khuynh Thành biến thành mớ hỗn độn.
Tần Khuynh Thành đuổi theo Diệp Viễn đến phòng ngủ, vừa vào trong phòng, cô ta nhìn vào tấm gương trong phòng ngủ, cuối cùng cũng thấy được hình ảnh mình không một mảnh vải che thân.
“Á!”
Phát hiện này khiến mặt Tần Khuynh Thành đỏ chót.
Cô ta hét lên, không đổi theo Diệp Viễn nữa mà lập tức lao về phía tủ quần áo với tốc độ nhanh nhất có thể, lấy áo tắm trong tủ bọc mình lại.
Sau đó lại phi lên giường, chui vào trong chăn với tốc độ cực nhanh.
Thấy thế, Diệp Viễn cuối cùng cũng thở phào một hơi.
“Ờm… Ờm tôi thật sự…”
Diệp Viễn đang định nhân cơ hội này giải thích với Tần Khuynh Thành, nhưng anh bỗng nghe được tiếng nức nở vang lên từ trong chăn.
Tần Khuynh Thành khóc, làm Diệp Viễn càng đau đầu hơn.
Khi anh chuẩn bị mở cửa giải thích, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
Mấy cấp dưới của Tần Khuynh Thành cùng với Phùng Đình Đình ùa vào phòng.
Lúc nghe thấy tiếng Tần Khuynh Thành kêu thảm thiết, bọn họ đã định xông vào rồi, nhưng lại lo liệu có phải Diệp Viễn đang cứu chữa cho Tần Khuynh Thành không, lỡ như bọn họ xông vào lại quấy rầy Diệp Viễn cứu cô ta thì toi.
Vì thế, cả đám đành chờ đợi bên ngoài với tâm trạng lo lắng.
Cuối cùng, đợi một lát không nghe thấy tiếng động gì nữa, bọn họ lập tức xông vào ngay.
Chẳng qua khi nhìn thấy đống hỗn loạn trong phòng khách, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.
Không phải chữa bệnh à? Sao lại như bãi chiến trường thế này?
Cả đám đi ngay đến phòng ngủ với một đống dấu chấm hỏi trong đầu.
Vừa đi đến cửa phòng ngủ thì lại thấy Diệp Viễn đang đứng trong phòng với vẻ mặt ảo não, mà trên giường thì lại vang lên tiếng nức nở của Tần Khuynh Thành.
“Hở…”
Cả bọn đần mặt ra tại chỗ.
Chỉ có cấp dưới của Tần Khuynh Thành kích động không thôi, có thể nghe được tiếng khóc của Tần Khuynh Thành, chứng tỏ Diệp Viễn đã chữa khỏi cho cô ta.
Mấy người bọn họ vội vàng chạy tới.
Đi đến bên giường, nhanh chóng lật chăn lên.