Anh chàng đẹp trai nọ cũng quát mắng Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn dứt khoát nhắm mắt lại, làm lơ hai người bọn họ.
Hành động của anh làm Dương Ngạo Tuyết khó chịu hơn, khi cô ta đang định ra tay dạy cho anh một bài học.
Tiếp viên hàng không đi đến chỗ hai người họ và nói.
“Thưa hai vị hành khách, xin lỗi nhưng máy bay sắp sửa cất cánh, xin anh chị hãy quay trở lại chỗ ngồi của mình!”
“Cô cút sang một bên cho tôi, cô có biết bọn tôi là ai không? Nếu các cô không sắp xếp vị trí ở ghế hạng nhất cho tôi thì bọn tôi sẽ khiến cho máy bay của các cô không bay được, bọn tôi còn khiến tất cả mọi người phải chết!” Dương Ngạo Tuyết tức giận quát to.
Cô ta là thiên tài trẻ tuổi của vùng đất Hư Vô, ông nội của cô ta còn là một thành viên cấp cao ở đó.
Từ nhỏ đến lớn, dù cô ta gây ra bao nhiêu rắc rối thì đều không có ai dám nói năng bất kính với cô ta.
Cô ta muốn cái gì thì tất cả mọi người sẽ tìm cách thỏa mãn cô ta.
Ở vùng đất Hư Vô, cô ta chính là công chúa danh chính ngôn thuận của nơi ấy.
Nhưng hôm nay cô ta lại bị người khác coi khinh.
Điều này đương nhiên làm cho cô ta không chịu đựng được.
Lời Dương Ngạo Tuyết vừa nói làm Diệp Viễn cau mày.
Lúc mới đến sân bay, Diệp Viễn đã nghe thấy mấy người bọn họ bàn nhau phải dạy dỗ mình thế nào.
Nhưng anh không muốn so đo với bọn họ, vì vậy không để ý đến những người này.
Không ngờ bọn họ còn đuổi theo đến tận đây.
Hơn nữa còn ăn nói như vậy.
Trước nay anh đều cho rằng người của vùng đất Hư Vô đều coi giúp đỡ đại nghĩa, bảo vệ dân chúng nước Hoa Hạ là nhiệm vụ của mình.
Nhưng không ngờ những người này lại tỏ thái độ ngạo mạn xấc xược và hành xử phách lối như đám con cháu thế gia.
Thậm chí còn độc ác hơn cả những con cháu thế gia ngang ngược kia nữa.
Những người kia tuy là cậu ấm cô chiêu ương ngạnh, hống hách, nhưng bọn họ làm việc cũng có mức độ, không hơi tí là muốn giết người khác.
Tiếp viên hàng không đang định lên tiếng thì chàng trai bên cạnh Dương Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.
“Bây giờ, lập tức đuổi hết đám người phàm này đi cho tôi, bằng không hôm nay ai cũng đừng hòng chạy thoát!”
Nói xong, anh chàng đẹp trai ấy bộc phát khí thế lạnh lẽo, khí thế đè ép lên người tiếp viên hàng không.
Tình cảnh này làm sắc mặt của Diệp Viễn trở nên lạnh lùng, anh đang định ra tay đánh cho người nọ thành tàn phế.
Nhưng đúng lúc này, Thanh Tử đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta và Dương Ngạo Tuyết, thuận tay xua tan khí thế lạnh lẽo của anh ta.
“Được rồi, Ngạo Tuyết, Mạnh Phàm, đừng càn quấy nữa, không được làm lỡ mục đích chính của chúng ta, theo chị về ngay!”
“Chị Thanh Tử, chị không cảm thấy tức giận ư, chúng ta là ai cơ chứ, tại sao chúng ta phải ngồi ghế hạng phổ thông mà một người bình thường lại có thể ngồi ghế hạng nhất!”, Dương Ngạo Tuyết vẫn tỏ ra không cam lòng.
“Đủ rồi, Ngạo Tuyết, ông nội em sắp xếp như thế, nếu em bực tức, cảm thấy ngồi ở ghế hạng phổ thông không quen thì bây giờ chị có thể gọi điện thoại cho ông em, để ông sắp xếp lại cho em!”
Rồi Thanh Tử lấy điện thoại di động ra.
Dương Ngạo Tuyết thấy thế thì sợ ngay, cô ta biết rõ tính cách của ông nội mình, nếu Thanh Tử thật sự gọi điện thoại cho ông nội của cô ta thì có khi ông nội sẽ bảo cô ta trở về ngay lập tức.
Khó khăn lắm lần này cô ta mới được ra ngoài, sao có thể đi về được.
Không có cách nào khác, cô ta đành phải lạnh lùng trừng Diệp Viễn một cái rồi rời khỏi ghế hạng nhất với thái độ cáu kỉnh.
“Hừ!”
Còn thanh niên là Mạnh Phàm hừ mạnh một tiếng với Diệp Viễn rồi cũng xoay người rời đi.
Sau khi hai người bọn họ đi khỏi đây, Thanh Tử mới nói xin lỗi Diệp Viễn: “Xin lỗi, bọn họ đều bị chiều hư, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi anh!”