Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Niếp Niếp vui mừng khôn xiết, vội vã chạy vào cửa nhà hàng, chạy xuống bếp.

Lúc này, người chị Niếp Niếp mới kịp phản ứng, quay sang Diệp Viễn nói.

“Diệp tiên sinh, mời anh vào trong! Tôi dẫn anh đến gặp bố mẹ tôi.”

Mặc dù đã tin tưởng Diệp Viễn, nhưng cô ấy vẫn lo lắng bố mẹ sẽ không tin anh.

Hơn nữa, chuyện này rất quan trọng, cô ấy cũng cần xin ý kiến của bố mẹ.

Diệp Viễn đi theo chị Niếp Niếp vào nhà hàng, cũng xuống nhà bếp.

Vừa đến cửa bếp, anh đã nghe thấy giọng nói hào hứng của Niếp Niếp từ bên trong vọng ra.

“Bố ơi, mẹ ơi, Niếp Niếp vừa quen được một anh trai mới, Niếp Niếp còn nhớ tên anh ấy là Diệp Viễn!”

Tiếp theo, hai giọng nói của một nam và một nữ liên tiếp vang lên.

“Haha, Niếp Niếp của chúng ta thật là giỏi!”

“Niếp Niếp của chúng ta thật thông minh!”

Ngay khi nghe thấy hai giọng nói này, Diệp Viễn lập tức sững sờ tại chỗ.

Bởi vì hai giọng nói này giống hệt giọng nói của bố mẹ anh.

Phải một lúc sau, Diệp Viễn mới phản ứng lại, anh vội vã vén màn cửa bếp.

Nhưng khi nhìn thấy hai khuôn mặt trong bếp, anh lại ngẩn ra.

Bởi vì anh nhận ra rằng hai người này, anh hoàn toàn không quen.

Hai khuôn mặt thật sự rất khác với bố mẹ của anh.

Hai người thấy Diệp Viễn đột ngột vọt vào cũng sững sờ, có chút tò mò nhìn anh.

Niếp Niếp vội kích động mà giới thiệu cho bố mẹ mình.

“Bố, mẹ, anh trai này chính là anh Diệp Viễn, là cái anh mà Niếp Niếp vừa mới quen đấy ạ”.

Nghe Niếp Niếp nói vậy, cả hai đều rối rít nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt hiền hòa.

“Vị tiên sinh này, thật ngại quá, Niếp Niếp nhà chúng tôi làm phiền cậu rồi!”

Tuy rằng hai người này không phải bố mẹ mình khiến cho Diệp Viễn thấy hơi mất mát, nhưng vẫn cười đáp:

“Không có ạ, Niếp Niếp rất là đáng yêu, cháu rất là thích con bé!”

Nói xong Diệp Viễn lại sờ nhẹ cái đầu quả dưa của Niếp Niếp.

Mà Niếp Niếp cũng không phản kháng chút gì, thay vào đó còn ra vẻ hết sức hưởng thụ.

Cảnh này làm cho bố mẹ của Niếp Niếp ngạc nhiên vô cùng.

Thông thường thì trừ người nhà bọn họ ra, cho đến hiện tại Niếp Niếp chưa từng để cho bất cứ người nào chạm vào đầu mình, thế mà khi một người xa lạ như Diệp Viễn sờ cái đầu dưa đó thì cô bé lại không chống cự chút nào.

Lúc này chị của Niếp Niếp đứng bên cạnh cũng kích động nói với bố mẹ:

“Bố, mẹ, Diệp tiên sinh có cách chữa khỏi bệnh tình của Niếp Niếp!”

“Có thật không?”

Hai người cũng hơi không dám tin tưởng mà nhìn vào chị Niếp Niếp.

Diệp Viễn tiếp lời: “Thật ạ, chú, dì, cháu thật sự có cách chữa khỏi bệnh cho Niếp Niếp”.

“Chỉ có điều cháu cũng không thể chỉ dùng một lần mà chữa khỏi luôn, vẫn cần một ít thời gian”.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Diệp Viễn, bố mẹ của Niếp Niếp trước hết là sững sờ trong chốc lát, sau đó liếc nhìn nhau một cái, đều từ trong ánh mắt của đối phương thấy được vẻ khiếp đảm, cùng với một chút khó tin và vô vàn sự kích động.

Đã nhiều năm như vậy, bọn họ vì căn bệnh của Niếp Niếp mà đã bôn ba không biết bao nhiêu là chỗ, cầu xin không biết bao nhiêu người.

Thế nhưng tất cả mọi người đều không có cách nào đối với bệnh tình của Niếp Niếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK