Nghe Cao Phi nói vậy, Phùng Tố Nhiên lập tức lộ vẻ khinh thường.
“Anh ta ư? Anh đùa em đấy à?”
Sau khi lườm Diệp Viễn và Cao Phi một cái hết sức coi thường, Phùng Tố Nhiên quay qua nhìn Thẩm Hạo, bực bội nói:
“Em chẳng hiểu anh đang nghĩ gì nữa! Chị em bị người nhà ép buộc, bảo anh tìm người tới cứu chị em, anh lại gọi một người như vậy tới!”
“Em còn tưởng là anh thật lòng thích chị em, rất quan tâm chị em nhưng hiện tại xem ra anh chỉ là một tên lừa đảo!”
“Lúc trước chị em bị mù nên mới thích anh!”
Nói xong, Phùng Tố Nhiên bực bội quay người dậm bước bỏ đi.
Thẩm Hạo nóng ruột bước lên trước, nói:
“Tố Nhiên à, Cao Phi nói đúng đó, anh Diệp thật sự rất lợi hại! Có anh ấy ở đây chắc chắn có thể cướp được Đình Đình về”.
“Hơn nữa, anh vẫn luôn thật lòng thật dạ với Đình Đình”.
“Hừ, đàn ông các anh quả là không đáng tin!”, Phùng Tố Nhiên khinh thường lườm Thẩm Hạo một cái rồi nói:
“Anh không dẫn được người tới thì chắc cũng phải mang theo tiền và đồ chứ?”
“Có anh Diệp ở đây, anh Diệp sẽ giúp chúng ta cướp được Đình Đình!”, Thẩm Hạo trả lời.
Phùng Tố Nhiên lập tức khó chịu quát: “Thẩm Hạo, anh có còn muốn gặp chị em nữa không vậy, nếu không muốn gặp thì anh cút đi được rồi đó!”
Nghe vậy, Thẩm Hạo lập tức luống cuống, vội vàng nói:
“Muốn! Đương nhiên muốn!”
“Muốn thì sao còn không mau đưa đồ đây cho em!”, Phùng Tố Nhiên khó chịu nói.
“Ừ! Ừ!”
Lúc này, Thẩm Hạo đã rối tung lên, anh ta vội vàng móc một tờ chi phiếu trong túi ra.
Tống Học Đức đứng bên cạnh cực kỳ không nỡ nhưng vẫn móc tấm lệnh bài có thể tiến vào Thế Ngoại Đào Nguyên ra.
Khi Phùng Tố Nhiên nhìn thấy tấm lệnh bài đó, mắt cô ta lập tức lóe lên vẻ mừng rỡ rồi nhanh chóng biến mất.
Chuyện này bị Diệp Viễn nhìn thấy hết.
Phùng Tố Nhiên không chút nghĩ ngợi, lập tức cầm lấy tấm chi phiếu và tấm lệnh bài trong tay Tống Học Đức rồi quay người đi vào trong gian phòng nằm sát bên cạnh thang máy.
“Thế này là thế nào?”
Diệp Viễn thắc mắc hỏi Cao Phi.
Cao Phi vội vàng giải thích.
Hóa ra là lúc bọn họ nhận được điện thoại của Phùng Tố Nhiên thì cô ta đã bảo bọn họ gọi người tới cứu Phùng Đình Đình.
Nếu như không tìm được người tới cứu thì mang theo tiền và lệnh bài vào Thế Ngoại Đào Nguyên tới.
Cô ta quen biết một cao nhân rất lợi hại có thể giúp bọn họ đối phó với người sắp sửa xem mắt với Phùng Đình Đình.
Người này sẽ giúp bọn họ cứu Phùng Đình Đình.
Lúc trước, bọn họ không liên lạc được với Diệp Viễn, cũng không nhờ được ai giúp đỡ.
Nhưng vì Thẩm Hạo, bọn họ bèn góp tiền lại với nhau, còn Tống Học Đức thì đi ăn trộm tấm lệnh bài tiến vào Thế Ngoại Đào Nguyên của bố.
“Thì ra là thế!”, Diệp Viễn gật đầu.
“Anh Diệp, anh nghĩ có phải chúng tôi bị lừa không?”
Lúc này, Tống Học Đức thấy hối hận vì đã đưa lệnh bài cho Phùng Tố Nhiên.
Hiện tại có cao thủ siêu cấp như Diệp Viễn ở đây, bọn họ hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của người khác.
“Không biết được, cứ đợi xem tình hình thế nào đã!”, Diệp Viễn thản nhiên nói.
Nói xong, cả bọn đi theo Phùng Tố Nhiên vào phòng.
Trong phòng có một ông lão mặc áo cổ Tàu, tay cầm phất trần, râu tóc bạc phơ. Trông hết sức tiên phong đạo cốt.
Bên cạnh ông lão có một chàng trai trẻ khôi ngô cũng mặc áo cổ Tàu giống như vậy.
Chàng trai đó trông thấy Phùng Tố Nhiên đi vào phòng, ánh mắt lập tức lộ vẻ chờ mong.