"Đây là lệnh bài của Bích Thủy Động Thiên, phía trên có khắc vị trí cụ thể của Bích Thủy Động Thiên chúng tôi, đến lúc đó tiền bối tới Bích Thủy Động Thiên của chúng tôi làm khách thì có thể đi theo vị trí trên đó!"
"Ngoài ra, tấm lệnh bài này cũng là giấy thông hành của Bồng Lai Tiên Đảo chúng tôi. Có lệnh bài này, tiền bối có thể đi bất cứ nơi nào ngoại trừ khu vực cấm trong Bồng Lai Tiên Đảo!"
Sau khi Diệp Viễn lấy lệnh bài, anh phát hiện bên trên lệnh bài kia khắc rất nhiều tọa độ.
Trong số đó ở vị trí trung tâm có một tọa độ rất rõ ràng, anh không cần suy nghĩ đã biết rằng đây chắc hẳn là vị trí của Bích Thủy Động Thiên.
"Tôi sẽ đi đến đó!"
Sau đó, Diệp Viễn lại hỏi mấy người kia rất nhiều chuyện về thế giới tu hành, mà những người của Bích Thủy Động Thiên này đều đã nhận định Diệp Viễn chính là một đệ tử thiên tài của môn phái siêu cấp ra ngoài rèn luyện.
Vì vậy, bọn họ giải đáp kịp thời tất cả những thắc mắc của anh.
Sau khi tìm hiểu rất nhiều về thế giới tu hành, Diệp Viễn cuối cùng cũng buông lỏng được áp lực đối với mấy người kia.
"Đa tạ tiền bối!"
Bọn họ cũng như trút được gánh nặng, ôm quyền nói với Diệp Viễn.
Mà cô gái dẫn đầu kia lại tiện tay lấy từ trong ngực áo ra mấy viên thuốc, cung kính đưa cho Diệp Viễn.
"Tiền bối, hôm nay tôi ngoài ý muốn làm bạn của anh bị thương. Những viên thuốc này là tông môn đưa cho chúng tôi, có tác dụng chữa thương, có thể chữa lành vết thương của bạn anh!"
Diệp Viễn thản nhiên liếc nhìn mấy viên thuốc trong tay những người kia, phát hiện những viên thuốc này không tốt bằng thuốc do anh luyện chế.
Anh nói thẳng: "Không cần, những viên thuốc này của các người cũng không có hiệu quả quá lớn, các người nên giữ lại cho bản thân đi!"
Mấy người sửng sốt trong chốc lát, nhưng sau đó nghĩ đến Diệp Viễn là một đệ tử thiên tài của môn phái siêu cấp, trong tay nhất định sẽ có thuốc tốt hơn.
Vì vậy, người đẹp dẫn đầu kia vội vàng cất những viên thuốc kia đi một cách cẩn thận.
Những viên thuốc này trong mắt Diệp Viễn không đáng tiền, nhưng đối với bọn họ mà nói, chúng lại là báu vật không dùng tiền đổi được.
"Tiền bối, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự là lỗi của chúng tôi. Chờ sau khi anh đến Bồng Lai Tiên Đảo của chúng tôi làm khách, chúng tôi nhất định sẽ mở tiệc để xin lỗi!"
"Chúng tôi còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà tông môn giao phó, xin tạm biệt!"
Nói xong, một số người chuẩn bị rời đi.
Bọn họ cũng không muốn ở lại đây nữa, nếu như Diệp Viễn lại đột nhiên đổi ý mà giết chết bọn họ thì không tốt chút nào.
Tuy nhiên, đúng lúc bọn họ chuẩn bị xoay người rời đi, Diệp Viễn lại nói.
"Chờ một chút!"
Điều này làm cho mấy người bọn họ đều hoảng sợ, cũng có chút khẩn trương nhìn Diệp Viễn.
"Tiền bối còn có gì phân phó?", cô gái dẫn đầu kia thận trọng dò hỏi.
Lúc này, Diệp Viễn tiện tay ném tấm lệnh bài có thể tiến vào Thế Ngoại Đào Nguyên cho cô gái dẫn đầu kia.
"Nếu gặp nhau thì xem như có duyên phận, các người cầm tấm lệnh bài này đi tìm người mà các người muốn tìm đi!"
Hành động này của Diệp Viễn nhất thời khiến nhiều người đều cảm thấy sửng sốt.
Vốn dĩ hôm nay bọn họ gặp phải Diệp Viễn, có anh ở đây, bọn họ muốn lấy được lệnh bài từ trong tay Kiếm Vô Nhai tiến vào Thế Ngoại Đào Nguyên là chuyện không có khả năng.
Nhiệm vụ mà bọn họ được tông môn giao phó chỉ sợ cũng có thể sẽ không thể thực hiện.
Nhưng không ngờ Diệp Viễn lại chủ động giao ra lệnh bài cho phép tiến vào Thế Ngoại Đào Nguyên cho bọn họ.
"Thứ này đối với tôi không có ích gì, cứ đưa cho các người vậy!", Diệp Viễn thản nhiên nói.
Thật ra sở dĩ Diệp Viễn chủ động đưa tấm lệnh bài này ra là muốn để những người này tiến vào Thế Ngoại Đào Nguyên.