Mãi cho đến buổi trưa ngày hôm sau, Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên vẫn đang ngủ say.
Tối hôm qua, hai người bọn họ gần như quần nhau đến hơn năm giờ sáng mới đi ngủ.
“Reng, reng, reng, reng…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, bấy giờ hai người mới miễn cưỡng mở mắt ra.
Khi nhìn thấy tên người gọi đến, Tô Yên Nhiên không biết có nên nghe máy không.
“Sao thế?”, Diệp Viễn khó hiểu hỏi Tô Yên Nhiên.
“Ông nội em gọi!”, Tô Yên Nhiên trả lời.
Diệp Viễn nói với giọng bình tĩnh: “Em nghe đi, xem ông em còn muốn làm gì?”
“Được!”
Tô Yên Nhiên gật đầu, nhưng cô xuống giường, đi ra phòng khách rồi mới nhận cuộc gọi.
Cô làm thế là bởi vì cô lo lắng ông vẫn muốn ngăn cản cô và Diệp Viễn yêu nhau bị Diệp Viễn nghe được, tránh cho anh không vui.
Tất nhiên Diệp Viễn cũng hiểu được cách làm của Tô Yên Nhiên, nhưng anh không nói gì, chỉ mỉm cười khe khẽ.
Sau khi Tô Yên Nhiên nhấn nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia vang lên giọng của mẹ Tô Yên Nhiên.
“Yên Nhiên à, con dậy chưa?”
Nghe mẹ hỏi, Tô Yên Nhiên nhớ lại một đêm điên cuồng với Diệp Viễn tối hôm qua, mặt thoắt cái đỏ bừng.
“Mẹ, con dậy rồi, có chuyện gì vậy ạ?”
“À, là thế này, ờm, ừ thì bố con muốn gặp Diệp tiên sinh!”
Nghe vậy, Tô Yên Nhiên tỏ ra khó chịu ngay, cô nói: “Bố với ông muốn gặp Diệp Viễn? Sao, hai người họ vẫn muốn phản đối con với Diệp Viễn yêu đương à?”
Giọng nói sốt ruột của bố cô bỗng vang lên từ đầu dây bên kia.
“Không phải, không phải, Yên Nhiên, sao bố có thể phản đối con với Diệp tiên sinh được, nếu hai đứa có thể bên nhau thì bố mừng còn không kịp ấy chứ”.
“Yên Nhiên à, thật ra khi gặp Diệp tiên sinh lần đầu, bố đã cảm thấy con với cậu ấy rất xứng đôi, nhưng mà ông con lại không đồng ý, nhất quyết phải bắt con kết hôn với tên khốn Tiêu Thiên Minh!”
“Mà con cũng biết đấy, nhà chúng ta chỉ có thể nghe lời ông nội con, khi ấy bố cũng thay con cầu xin ông để con và Diệp tiên sinh được ở bên nhau rồi, nhưng ông không nhượng bộ, khăng khăng ép con lấy Tiêu Thiên Minh”.
“Vả lại khi ấy nhà họ Tiêu tạo áp lực cho ông nội và bố, thế nên bố và ông không có cách nào khác, chỉ có thể mang con đi!”
Nhưng bố của Tô Yên Nhiên vừa mới nói xong thì lập tức nghe thấy ông nội cô, Tô Lâm, quát.
“Anh ăn nói lung tung, tôi nào có nói thế, lần đầu tiên gặp mặt Diệp tiên sinh tôi đã cảm thấy Diệp tiên sinh về sau chắc chắn sẽ là một nhân vật tuyệt đỉnh”.
“Hơn nữa Diệp tiên sinh còn trẻ mà đã tài chữa bệnh nghịch thiên, đồng thời còn cứu tôi một mạng, sao tôi có thể không thích cậu ấy được”.
“Chẳng qua khi đó tôi bị nhà họ Tiêu tạo áp lực, chỉ đành mang Yên Nhiên đi, nhưng trong lòng tôi vẫn hy vọng Yên Nhiên có thể ở bên Diệp tiên sinh, và tôi cũng cảm thấy, với năng lực của Diệp tiên sinh, tương lai nhất định sẽ đến thủ đô, đón Yên Nhiên đi”.
“Nghĩ lại thì Diệp tiên sinh có thể đạt đến trình độ như ngày hôm nay thật ra tôi cũng có một phần công lao, lúc ấy tôi dẫn Yên Nhiên đi, nhờ thế kích phát tiềm lực của Diệp tiên sinh, mới khiến cậu ấy nhanh chóng trưởng thành”.
Nhưng Tô Lâm vừa dứt lời thì bố của Tô Yên Nhiên lại lên tiếng.
“Bố à, bố mới nói lung tung ấy, rõ ràng là con mà, khi đó con đánh với Diệp tiên sinh một trận, thế mới kích phát tiềm lực của Diệp tiên sinh ấy chứ!”