Diệp Viễn cười, chứng tỏ anh sẽ không hận bọn họ.
“Phụt!”
Tô Yên Nhiên cũng bị Diệp Viễn lây cười, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Nhưng để giảm sự xấu hổ cho người nhà họ Tô, cô dứt khoát kéo Diệp Viễn đến phòng mình.
Vừa vào phòng, Tô Yên Nhiên đóng cửa lại, sau đó nhào lên giường, ôm chăn cười to.
Diệp Viễn vung tay lên, thiết lập một tầng kết giới cách âm, rồi cũng phá lên cười.
Không biết qua bao lâu bọn họ mới bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Kèm theo đó là giọng nói có phần thấp thỏm của Tô Lâm.
“Yên Nhiên, hai đứa có muốn uống trà không?”
Tô Yên Nhiên mở cửa, cô thấy ông nội mình đang cầm hai chén trà tỏa hương thơm ngào ngạt đứng ở cửa phòng.
Chỉ có điều tầm mắt không dám nhìn Diệp Viễn.
“Cảm ơn ông ạ!”
Tô Yên Nhiên thuận tay cầm một cốc.
Sau đó cô liên tục nháy mắt ra hiệu cho Diệp Viễn.
Anh thấy thế, cũng lại gần, thuận tay cầm lấy cốc trà còn lại.
“Cảm ơn ông!”
Tiếng gọi “ông” này lại khiến Tô Lâm như trút được gánh nặng.
“Đừng khách sáo!”
Tô Lâm nói xong câu này thì vẫn không biết phải nói gì với Diệp Viễn, vì thế ông ấy định xoay người rời đi.
Nhưng đột nhiên Diệp Viễn nói: “Ông à, nhà mình có rượu không ạ? Cháu muốn uống chút rượu!”
Diệp Viễn đã tha thứ cho Tô Lâm và người nhà họ Tô, đương nhiên anh cũng muốn tìm một cơ hội xóa tan sự xấu hổ cho ông cụ Tô và nhà họ.
Bằng không, sau này hai bên gặp nhau mà vẫn xấu hổ như cũ không phải là điều Diệp Viễn muốn thấy.
Thật ra, Diệp Viễn cũng cảm thấy xấu hổ như bọn họ thôi.
Trên đường đến đây, Diệp Viễn nghe tô Yên Nhiên nói chuyện, biết được ông và bố cô đều thích uống rượu.
Nhưng mà bởi vì mẹ cô trông giữ nghiêm ngặt, luôn không cho bọn họ uống.
Sau khi biết được sở thích của bọn họ, Diệp Viễn quyết định lợi dụng điều này để tiêu trừ sự xấu hổ.
“Có, ông đi tìm ngay!”
Tô Lâm gật đầu ngay lập tức, sau đó chạy vào trong phòng sách của mình.
Chỉ một lát sau đã thấy Tô Lâm xách theo hai bình rượu trắng không có bất cứ nhãn hiệu gì, thoạt nhìn đã ủ từ rất lâu.
“Rượu này là chiến lợi phẩm ông lấy được trong trận chiến chống lại ngoại địch từng tham gia năm xưa, mấy năm nay ông vãn cất kỹ, có lẽ đã được hơn năm mươi năm rồi!”
“Vốn dĩ ông định chờ đến lúc mình sắp chết thì rủ các chiến hữu uống chung, nhưng hôm nay vui, lấy ra uống luôn!”
Diệp Viễn nghe vậy thì vươn tay cầm lấy chai rượu.
Anh mở nắp chai rượu ra, vươn tay lên, vài giọt Tiên Linh Ngọc Nhũ rơi vào trong chai, sau đó anh lại đóng nắp lại.
“Ông à, rượu này đừng uống nữa, ông đem đi tặng cho chiến hữu cũ của ông đi ạ, để bọn họ chia nhau uống, có lợi cho sức khỏe của họ!”
Đối với những người lính già như Tô Lâm, thật ra Diệp Viễn kính trọng bọn họ từ tận đáy lòng.
Nếu không có những còn người ấy sẵn sàng đầu rơi máu chảy, bảo vệ non sông cho con cháu đời sau.