Diệp Viễn cùng Thôi Nhai Tử vội vàng nhìn về phía đám xương trắng đó, cổ của mỗi một bộ hài cốt đều xuất hiện một vết cắt trơn nhẵn, mà đan điền cũng có một cái lỗ hổng nhẵn nhụi.
“Có vẻ là bị người ta dùng một kiếm phế bỏ đan điền, sau đó lại một kiếm cắt cổ rồi!”, Kiếm Vô Nhai lần nữa nói.
“Còn nữa, hai người nhìn xem vị trí mà những bộ xương này ngã xuống, mỗi người đều cách nhau không xa, hơn hết tất cả đều hướng mặt về phía trước!”
“Dường như những người này đang theo thứ tự đi về phía trước, sau đó chợt có một cao thủ xuất hiện, một kiếm chém chết hết tất cả bọn họ!”, Kiếm Vô Nhai lại lần nữa phân tích.
Diệp Viễn cùng Thôi Nhai Tử cũng gật đầu, đồng ý với suy luận của Kiếm Vô Nhai.
“Trời ạ, đến tột cùng là loại cao thủ gì mà có thể một kiếm chém chết nhiều cao thủ như vậy chứ!”, Thôi Nhai Tử có hơi sợ sệt nói.
Mà Diệp Viễn cũng rất là rung động, lúc trước anh cảm thấy bản thân đã đạt đến kỳ Hóa Thần, hơn nữa Nguyên Anh dị biến, lại còn trở thành linh thể Thiên Địa, cho nên có cảm giác bản thân là vô địch thiên hạ.
Tuy nhiên hiện giờ đối mặt với khí tức mà hài cốt của những cao thủ hàng ngàn hàng vạn năm trước lưu lại, anh cũng phải dốc hết sức lực mà ra tay.
Nhưng những cao thủ này, lại bị một cao thủ khác càng lợi hại hơn nữa giết chết chỉ bằng một nhát kiếm.
Nếu như bản thân phải chiến đấu với tên cao thủ khủng bố đó, e rằng người ta chỉ thở một hơi cũng đã giết được anh tới mấy trăm lần.
So sánh như thế này khiến cho Diệp Viễn có hơi xấu hổ.
Hiển nhiên, việc này cũng đã giúp anh biết được rằng, thế giới này dường như không giống với trong tưởng tượng của anh cho lắm, mà là ghê gớm hơn rất nhiều.
“Xem ra chút thực lực của bản thân mình hiện tại, đặt trong cái thế giới này cũng chỉ có thể coi như là tầng chót nhất!”, Diệp Viễn lẩm bẩm.
Đương nhiên Diệp Viễn cũng sẽ không vì vậy mà tự ti mặc cảm hay là bị đả kích.
Ngược lại, kiến thức ngày hôm nay càng khiến cho anh sinh ra ý nghĩ muốn làm cho chính mình mạnh mẽ hơn.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì để đi về phía trước đây!”
Lúc này Thôi Nhai Tư đặt ra một vấn đề làm cho cả đám bọn họ đều phải vắt óc.
Bởi vì trong phạm vi gần trăm thước phía trước, toàn bộ đều đã bị xương trắng bao phủ.
Hơn nữa trên mỗi một bộ xương trắng đều có khí tức kinh khủng tồn tại.
Bọn họ muốn đi qua thì phải đối kháng với khí tức khủng khiếp đến từ ngàn vạn năm trước đó.
Còn về bay lên không mà qua, đám người bọn họ cũng không dám thử, bởi vì lúc trước họ cũng đã định ngự kiếm để đi tiếp.
Chỉ có điều bọn họ chỉ vừa mới nhúc nhích một cái, trên bầu trời đã có lực lượng mạnh mẽ hạ xuống, bắn rơi tất cả bọn họ.
“Chỉ còn cách xông vào! Mấy người trước hết lùi về sau đi đã! Tôi đi thử trước một lần!”
Vừa nói, Diệp Viễn chuẩn bị làm ra một con đường.
“Để tôi đi!”
Nhưng chính lúc này, Kiếm Vô Nhai lại đột ngột ngăn cản Diệp Viễn.
“Hình như tôi cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc gì đó ở nơi đây!”
Nói xong, Kiếm Vô Nhai tiện tay cử động một cái, thanh trường kiếm phong cách cổ xưa ở bên kia đã xuất hiện ở trong tay anh ta.
Ngay khoảnh khắc mà thanh trường kiếm kia vừa xuất hiện, toàn bộ thân kiếm đã truyền ra một âm thanh vù vù trầm thấp, cả thân kiếm cũng đang run rẩy như điên.
Có vẻ như rất là bi thương.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, thanh trường kiếm phong cách xưa cũ kia đã trực tiếp tránh thoát khỏi tay Kiếm Vô Nhai, nhanh chóng bay lên trên bầu trời.
Ngay lúc thanh kiếm bay lên trời, cái hồ ở bên ngoài thanh chợt xuất hiện một vòng xoáy to lớn thêm lần nữa.