Nhưng một chưởng của ông ta lại chẳng thể làm bọn Cao Phi bị thương.
“Bị ma ám rồi!”
Đại sư Vương than thầm trong lòng, tiếp tục đập một chưởng thật mạnh về phía bọn Cao Phi.
Nhưng vẫn không thể làm bọn họ bị thương mảy may.
Khi luồng khí mạnh đó đập vào lưng bọn họ, nó lập tức biến mất không còn tăm tích.
Lúc này, Diệp Viễn cũng xoay đầu lại, nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt nghiền ngẫm.
“Sao vậy, đại sư Vương? Sao còn chưa đi?”
Đại sư Vương cười ha hả nói.
“Đi ngay đây, đi ngay đây!”
Đợi Diệp Viễn quay đầu đi, đại sư Vương lại ra tay tiếp.
Nhưng kết quả vẫn như cũ.
“Lẽ nào trên người bọn họ có báu vật gì có thể ngăn cản được đòn tấn công của võ giả hay sao?”
Đại sư Vương lập tức nghĩ ra một khả năng.
Càng nghĩ, ông ta lại càng thấy mình đã đúng. Suy cho cùng, trong tay mấy người này cũng có lệnh bài có thể tới Thế Ngoại Đào Nguyên, nếu bọn họ có báu vật hộ thân cũng không có gì lạ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của đại sư Vương lóe lên vẻ tham lam.
Nếu như ông ta lấy được báu vật trên người bọn họ thì há chẳng phải có thể tung hoành khắp giới võ đạo Hoa Hạ hay sao.
Đại sư Vương bèn quyết định ngừng ra tay, thay vào đó, ông ta cần phải nghĩ cách lấy được món báu vật trong tay bọn Diệp Viễn.
Ông ta bèn ra hiệu cho đồ đệ, đương nhiên đồ đệ cũng hiểu ý của ông ta, không tiếp tục ra tay nữa.
Hai người thong thả đi theo bọn Diệp Viễn.
Sau khi ra khỏi phòng, bọn họ đi tới gian phòng nằm ở tận cùng hành lang trên tầng cao nhất.
Mở cửa phòng, đi vào trong.
Nam nữ trong phòng đang nói chuyện, thấy cửa bất ngờ bị mở ra, ai nấy đều sững sờ.
Phùng Tố Nhiên nhìn thấy đại sư Vương dẫn theo bọn Thẩm Hạo vào đây, không khỏi thắc mắc.
Phùng Đình Đình như người mất hồn bị những người khác vây quanh, trông thấy Thẩm Hạo dẫn Diệp Viễn tới.
Cô ta lập tức như tìm lại được sức sống, kích động tới mức toàn thân run rẩy.
Chỉ cần Diệp Viễn ở đây thì chắc chắn cô ta sẽ không bị người nhà gả cho một cậu ấm ngoại tỉnh.
Còn người nhà họ Phùng nhìn thấy người đi vào phòng là bọn Thẩm Hạo thì đều lập tức nổi giận.
Một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi vỗ bàn đứng dậy.
Giận dữ quát mắng Thẩm Hạo:
“Thằng khốn, ông đã bảo mày tránh xa Đình Đình nhà ông ra rồi, mẹ kiếp, sao mày còn dám chủ động vác mặt tới đây”.
Bố Phùng Đình Đình vừa dứt lời, những người khác của nhà họ Phùng đồng loạt đứng dậy, vây quanh bọn Thẩm Hạo, sắc mặt người nào người nấy đều khó coi.
Đối mặt với tiếng mắng mỏ giận dữ của bố Phùng Đình Đình và vòng vây của người nhà họ Phùng, Thẩm Hạo vẫn không hề nao núng.
Anh ta tiến lên, mở miệng nói.
“Thưa bác, hôm nay cháu tới đây là để nói với bác, cháu thích Đình Đình, cháu muốn ở bên Đình Đình, cháu không đời nào cho phép bất kỳ ai đưa Đình Đình đi”.
“Nghĩa là cậu tới đây để cướp người đúng không?”, sắc mặt của ông Phùng càng ngày càng lạnh lẽo.
Trước đó ông ta đã cảnh cáo Thẩm Hạo rồi, không ngờ chẳng những anh ta không nghe lời ông ta mà hiện tại còn dám chủ động mò tới tận đây.
“Phải đấy, chúng tôi tới đây là để cướp người đấy, ý ông thế nào?”
Thẩm Hạo còn chưa nói gì, Cao Phi nóng tính đã bước lên trước, bực bội gắt.
“Hay lắm, hay lắm! Nếu các người đã tự lao đầu vào chỗ chết thì tôi sẽ cho các người được toại nguyện!”