Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Diệp Viễn nhìn thấy đôi mắt đỏ máu của Tiêu Minh, trong đầu Diệp Viễn bỗng xuất hiện từng hình ảnh khủng bố máu chảy thành sông.

Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này khiến đầu của Diệp Viễn đau nhức, cả người lập tức mềm nhũn ngồi dưới đất, trực tiếp ngất đi.

Lúc này, lại thấy cả người Tiêu Minh bỗng hóa thành một làn sương máu màu đỏ máu, lập tức biến mất không còn tăm tích.

Chỉ có một giong nói khủng bổ già nua và thăng trầm giống như ma quỷ không phải của Tiêu Minh truyền ra.

“Nhớ đấy, tôi sẽ quay lại! Đến lúc đó, tôi sẽ cho cả thế giới phải chết theo!”

Cùng lúc đó, giọng lão của lão tiền bối trong mất thất dưới quán bar chị Thanh bỗng vang lên.

“Thì ra là ông, ầy, cuối cùng ông vẫn đến!”

Liền sau đó, thấy trong quán bar của chị Thanh đột nhiên phát ra một đạo thần thức cực kỳ khủng bố lấy quán bar của chị Thanh làm trung tâm.

Lan rộng ra khắp xung quanh thủ đô.

Rất nhanh, thần thức đó đã lan ra khắp cả thủ đô.

Mở rộng đến đại địa nước Hoa Hạ.

Lại không biết qua bao lâu, thần thức khủng bố đã lan rộng ra khắp cả đại địa nước Hoa Hạ, nhưng vẫn chưa dừng lại, và mở rộng ra bên ngoài.

Lại không biết qua bao lâu, thần thức khủng bố đã hoàn toàn bao trùm tất cả mọi nơi trên thế giới.

Khi thần thức khủng bố đó ba trùm cả thế giới.

Tất cả võ giả trên thế giới dường như đều cảm nhận rõ ràng một luồng áp lực cường mạnh đột nhiên ập lên toàn thân.

Rất nhiều cường giả đang bế quan đều kinh hãi giật mình tỉnh lại, tất cả đểu tỏ vẻ mặt sợ hãi và nghi hoặc sâu sắc.

Nhưng rất nhanh, áp lực cường mạnh đột nhiên biến mất sạch sẽ.

Còn Diệp Viễn, lúc này anh phát hiện mình xuất hiện ở một nơi xa lạ.

Nơi này xương cốt chất thành núi, máu chảy thành sông, giống như cửu u địa ngục.

Mà nơi này, chỉ có một người sống là anh, lúc này anh không nghĩ ra được gì, không nhớ được gì.

Cứ vậy đi về phía trước ở nơi như cửu u đia ngục này mà không có mục đích như cái xác biết đi.

Anh không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết mình phải làm gì.

“Tỉnh lại!”

Đột nhiên, một tiếng quát lớn bỗng vang lên trong đầu anh.

Diệp Viễn bỗng mở đôi mắt, vừa mở mắt, đã nhìn thấy những khuôn mặt vô cùng thân quen như Tô Yên Nhiên, Lâm Vãn Tình, Phùng Tiêu Tiêu, đang vô cùng lo lắng nhìn anh.

“Diệp Viễn, anh có sao không?”

Nhìn thấy Diệp Viễn tỉnh lại, Tô Yên Nhiên ôm chặt lấy Diệp Viễn, nước mặt cũng không nhịn được trào ra.

Diệp Viễn nhẹ nhàng ôm Tô Yên Nhiên, dịu dàng nói.

“Không sao rồi!”

Nghe thấy giọng nói thân quen của Diệp Viễn, Tô Yên Nhiên càng khóc lớn hơn.

Những người khác thấy vậy, cũng đều lặng lẽ đi ra chỗ khác.

Không biết qua bao lâu, Tô Yên Nhiên nín khóc, Diệp Viễn quay đầu nhìn, lại phát hiện Tô Yên Nhiên đã ngủ trong lòng anh.

Diệp Viễn cũng không gọi Tô Yên Nhiên, mà nhẹ nhàng điểm trên người cô, để Tô Yên Nhiên chìm vào giấc ngủ sâu hơn.

Anh biết, mấy hôm nay Tô Yên Nhiên chắc chắn ăn không ngon ngủ không yên, sống rất đau khổ.

Bây giờ, nhà họ Tiêu đã bị diejt, cuối cùng cô cũng không trụ nổi nữa.

Sau khi ôm Tô Yên Nhiên vào lòng, Diệp Viễn liền đứng lên.

Lúc này, anh phát hiện anh còn ở trên quảng trường nhà họ Tiêu, tất cả mọi người đều chưa rời đi.

Không phải mọi người không muốn rời đi, mà là không dám.

Cũng không thể rời đi, vì ở bên ngoài, cao thủ của Lục Phiến Môn đã bao vây toàn bộ mọi người.

Trước đó họ từng chế nhạo Diệp Viễn trên mạng, còn có rất nhiều người muốn chiến một trận với Diệp Viễn.

Lúc này, mấy người Hiên Viên Hoành đi đến.

“Diệp Viễn, cậu xem việc còn lại phải xử lý thế nào!”

Diệp Viễn lướt nhìn tất cả võ giả một cái, mới nói: “Ông Hiên Viên, chuyện này ông xem thế nào rồi giúp tôi đi lý đi!”

Hiên Viên Hoành nhìn ra trạng thái lúc này của Diệp Viễn không ổn lắm, cũng không nói gì, khẽ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK