Ba người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trực tiếp ngất đi.
Cuối cùng, Diệp Viễn mới nhìn về phía Từ Phượng Dương trong một góc hẻo lánh.
Khi thấy ánh mắt Diệp Viễn lia tới, Từ Phượng Dương lập tức hoảng hốt, vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin tha thứ.
"Nhớ kỹ bài học hôm nay đấy, ngoài ra, chuẩn bị cho chúng tôi một phòng riêng mới đi!"
Từ Phượng Dương có hơi sững sờ.
Anh ta vốn cho rằng Diệp Viễn sẽ xử lý anh ta, không ngờ Diệp Viễn lại tha cho mình.
"Vâng vâng vâng, cảm ơn Diệp tiên sinh, tôi lập tức làm ngay đây!"
Như được đại xá, Từ Phượng Dương vội vàng rời đi.
Mấy phút sau, Diệp Viễn và nhóm Cao Phi đi vào phòng riêng khác do Từ Phượng Dương chuẩn bị cho bọn họ.
Mãi cho đến sau khi màn đêm buông xuống, Diệp Viễn mới ôm Tô Yên Nhiên rời khỏi phòng riêng.
Về phần mấy người Cao Phi, lúc này đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự.
Mấy người đó đều được Từ Phượng Dương sắp xếp cho nghỉ ngơi trong khách sạn.
Sau khi hai người Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên rời khỏi phòng ăn, bọn họ đi trên một con đường vắng vẻ đến nhà họ Tô.
Có điều, bọn họ vừa mới đi không được bao lâu liền phát hiện hơi thở của Kiếm Vô Nhai ở phía trước.
Hơi thở của Kiếm Vô Nhai có vẻ đã suy yếu đến cực hạn, hơn nữa, sau lưng Kiếm Vô Nhai còn có mấy hơi thở cực kì mạnh mẽ.
Sau một cái chớp mắt đã thấy Kiếm Vô Nhai lảo đảo xuất hiện phía trước bọn họ khoảng trăm mét.
Chỉ thấy giờ phút này, khóe miệng Kiếm Vô Nhai chảy máu, hơi thở suy yếu đến cực hạn, đã bị trọng thương.
Diệp Viễn thấy thế, vội vàng lắc mình một cái, xuất hiện trước mặt Kiếm Vô Nhai, đỡ Kiếm Vô Nhai đã đến cực hạn dậy.
"Chuyện gì xảy ra thế?" Diệp Viễn rất tò mò hỏi Kiếm Vô Nhai.
Anh biết rõ, với thực lực của Kiếm Vô Nhai, toàn bộ nước Hoa Hạ, ngoài mấy lão quái vật kia ra, rất ít người có thể đánh anh ta trọng thương.
Hơn nữa, Kiếm Vô Nhai còn là một sát thủ, công phu chạy trốn thuộc vào hạng nhất, bởi vậy, càng thêm ít người có thể làm anh ta bị thương.
Nhưng bây giờ, Kiếm Vô Nhai lại bị người ta đánh trọng thương thành thế này.
Diệp Viễn sao có thể không khiếp sợ vì chuyện này.
Chỉ là, Kiếm Vô Nhai còn chưa kịp mở miệng trả lời,
mấy hơi thở cực kỳ mạnh mẽ vẫn luôn theo sau Kiếm Vô Nhai liền xuất hiện xung quanh Diệp Viễn, vây ba người họ vào giữa.
Là năm người trẻ tuổi, bốn nam một nữ.
Cách ăn mặc của năm người này rất giống với người cổ đại, trên thân mỗi người đều mặc trường bào kim sắc kiểu cổ, trước ngực trường bào có thêu một đóa hoa sen.
Khiến Diệp Viễn cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là, thế mà anh lại không thể phát hiện được cảnh giới cụ thể của những người này, khi thần thức của anh quét đến trên người bọn họ, anh phát hiện bọn họ tỏa ra từng đợt hơi thở mông lung, ngăn cách hoàn toàn thần thức của anh ở bên ngoài.
Đồng thời, Diệp Viễn còn cảm giác được, trong từng đợt hơi thở mông lung đó còn có lẫn một tia hơi thở quen thuộc.
Trong khi Diệp Viễn đang thắc mắc những người này rốt cuộc là ai,
cô gái dẫn đầu cũng có hơi kinh ngạc nhìn Diệp Viễn nói:
"Không ngờ trong vùng thế giới này lại có sự tồn tại của tu tiên giả! Hơn nữa còn là một tu tiên giả đạt đến kỳ Hóa Thần".
Lời của cô gái trẻ tuổi dẫn đầu vừa thốt ra, trong lòng Diệp Viễn lập tức cảm thấy kinh hãi.
Chuyện anh là tu tiên giả, ngoại trừ những người tương đối thân cận bên cạnh ra, anh chưa từng tiết lộ với bất kỳ người nào.
Nhưng bây giờ, cô ta chỉ một chốc đã phát hiện ra chuyện này, đồng thời còn nhìn thấu được cảnh giới cụ thể của anh.