“Nhưng…”
Tô Yên Nhiên còn muốn nói gì nữa.
Nhưng lại bị người đàn ông trung niên kia cắt lời.
“Cô chủ, đây là ý của ông Tô. Hơn nữa, cậu chủ Tiêu, Tiêu Thiên Minh sắp tới Giang Châu rồi!”
Nghe thấy cái tên này, đôi mày lá liễu của Tô Yên Nhiên chợt nhíu lại.
“Anh ta tới đây làm gì?”
“Đón dâu!”, người đàn ông trung niên nói.
“Đón dâu? Tìm ai đón dâu?”
“Đương nhiên là tìm ông Tô. Năm đó, ông Tô đã hứa hôn, gả cô cho Tiêu Thiên Phong của nhà họ Tiêu, nhưng không ngờ, cậu Tiêu Thiên Phong đó lại gây ra chuyện lớn, bị nhà họ Tiêu đánh gẫy hai chân đuổi khỏi dòng họ, sau đó, nghe nói, cậu ta đã chết ở nước ngoài”.
“Mà ông Tô, vì muốn duy trì mối quan hệ với nhà họ Tiêu nên đã hứa gả cô cho Tiêu Thiên Minh rồi!”
“Cái gì? Sao tôi không biết chuyện này?”
Tô Yên Nhiên hơi sốc, chuyện kết hôn của mình mà cô lại không hề hay biết.
Hơn nữa, ông nội lại gả cô cho người mà cô ghét nhất.
Mà lại phải kết hôn trong hai tháng này.
“Lúc ông Tô tới Giang Châu thì đã quyết định chuyện này. Hơn nữa, chẳng phải cô và Tiêu Thiên Minh lớn lên cùng nhau sao? Cậu Tiêu vẫn luôn yêu thương cô, cho nên ông Tô cũng thuận nước đẩy thuyền, quyết định chuyện này”.
“Nghe nói, mấy năm nay, cậu Tiêu vẫn luôn tu luyện ở đất thánh nhà họ Tiêu, tuổi còn trẻ mà đã trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ của nước Hoa Hạ. Tôi còn nghe nói, sau khi Tiêu Thiên Minh bước ra khỏi đất thánh nhà họ Tiêu thì đã đại diện cho giới võ đạo Hoa Hạ tham gia đại hội võ thuật thế giới…”
Tô Yên Nhiên chẳng hề nghe lọt tai những lời mà người đàn ông trung niên nói, vì lúc này, trong đầu cô là một mảng hỗn loạn.
…
Lại nói về Diệp Viễn.
Sau khi xuất viện, anh dùng 200 cuối cùng để mua một ấm sắc thuốc, sau đó thì đi theo con đường trong công viên hồ Kính Minh, đi tới chỗ sâu nhất của hồ dưới chân núi Kính Minh.
Trên núi Kính Minh, có vô số biệt thự sang trọng hào hoa bậc nhất Giang Châu.
Người sống ở đây không giàu thì cũng quý.
Vừa tới chân núi, Diệp Viễn đã cảm thấy một luồng linh khí Thiên Địa nồng đậm phả lên mặt.
“Nếu có thể ở đây tu luyện một thời gian thì linh khí ở nơi này cũng đủ để tăng thực lực thêm một bước lớn!”
Diệp Viễn kích động nghĩ thầm.
Càng đi lên núi, linh khí Thiên Địa toả ra càng đậm.
Cuối cùng, Diệp Viễn cũng đi tới lưng chừng núi Kính Minh, ở đây lại có một trang viên vô cùng hoa lệ.
Diệp Viễn biết rõ, đây nhất định là biệt thự tư nhân của một nhân vật cực giàu có hoặc nhân vật quan trọng bậc nhất ở Giang Châu.
Diệp Viễn vừa dừng lại ở lối vào trang viên.
Cửa lớn của trang viên mở ra, một vệ sĩ cao lớn nghênh ngang đi tới.
“Anh giao hàng kia, mau rời khỏi đây. Đây không phải là nơi anh đến được”.
Diệp Viễn đánh giá vệ sĩ đó thì phát hiện ra thực lực của anh ta cũng không phải hạng xoàng.