Khi Diệp Viễn hoàn toàn tiêu hóa xong những đồ vật trong đó, anh mới hiểu được.
Anh hiện tại đã là linh thể Thiên Địa, đồng thời, Nguyên Anh cũng xảy ra thay đổi cực lớn, những đan dược này căn bản không có tác dụng bao nhiêu đổi với anh.
Cho dù là linh khí Thiên Địa, giờ phút này, tác dụng của nó đổi với việc tu luyện của anh cũng đã không lớn, bây giờ anh muốn tăng cấp cảnh giới, vậy thì cần một số năng lượng đặc thù.
Các loại năng lượng đặc thù như là ngọn lửa của Địa Âm, ngọn lửa từ Thiên Lôi.
Mà sở dĩ bình ngọc muốn anh ăn đan dược này, hoàn toàn là vì để cho Diệp Viễn cảm nhận thử xem tác dụng của nó đối với tu vi của anh đến tột cùng là bé nhỏ đến mức nào.
Thực lực càng thêm khó mà tăng lên, điều này cũng làm cho Diệp Viễn lần nữa cảm thấy phiền muộn vô cùng.
Những thứ như ngọn lửa Thiên Kiếp, ngọn lửa của Địa Âm căn bản là có thể gặp nhưng không thể cầu.
Đương nhiên, tất nhiên cũng có chỗ tốt, mặc dù Diệp Viễn hiện tại vẫn chỉ ở cảnh giới Hóa Thần, nhưng thực lực chân chính của anh đã có thể miểu sát cường giả cảnh giới Luyện Hư.
Cho dù gặp phải tu tiên giả cảnh giới Hợp Thể, anh cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong.
Còn có một chỗ tốt khác quan trọng nhất, đó chính là, nếu Diệp Viễn một mực lợi dụng những năng lượng đặc thù đó để tăng cường tu vi của mình, vậy thì mỗi lần anh tăng lên một cảnh giới, thực lực của anh cũng sẽ được tăng lên gấp bội.
Hai điểm này cũng đã làm cho Diệp Viễn vui mừng ít nhiều.
Dù sao, toàn bộ giới trần tục bây giờ, không thể có người lợi hại hơn anh.
Cảnh giới hiện tại của anh cũng có thể coi là vô địch thiên hạ.
Ở giới tu hành, chút thực lực ấy của anh tất nhiên không tính là gì.
Nhưng cách thời gian anh tiến vào giới tu hành vẫn còn dài mà.
Nói không chừng sau này anh sẽ lại có kỳ ngộ nào đó, thực lực được tăng trưởng lần nữa, như thế thì khi đến giới tu hành cũng có sức tự vệ.
Nghĩ thông suốt tất cả xong, Diệp Viễn cũng không còn phiền muộn như trước nữa.
Anh nhanh chóng thu lại tất cả những viên đan dược kia.
Mà lúc này Kiếm Vô Nhai vẫn chưa tỉnh lại, anh ta đang chìm trong trạng thái tu luyện.
Diệp Viễn cũng không dừng lại ở chỗ này quá lâu, quay người rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng Kiếm Vô Nhai, anh liền nhìn thấy đám người Lâm Vãn Tình, Thôi Nhai Tử đang canh giữ ở bên ngoài.
Bọn họ đều cảm nhận được kiếm ý kinh khủng phát ra từ trong phòng Kiếm Vô Nhai, đều vội vàng chạy tới.
Nhưng bởi vì kiếm ý kinh khủng đó bao phủ khắp phòng, bọn họ không dám tùy tiện đi vào.
Lúc này, nhìn thấy Diệp Viễn đi ra, cả đám đều cực kỳ tò mò nhìn anh.
"Không có chuyện gì, Kiếm Vô Nhai đột phá cảnh giới một chút!"
Nghe thấy lời này, bọn họ mới hoàn toàn yên tâm.
"Những viên đan dược này, mỗi người sử dụng một viên, chắc hẳn sẽ vừa giúp cảnh giới của mọi người được gia tăng vừa có hiệu quả lớn vô cùng!"
Nói xong, Diệp Viễn tùy tiện vung tay lên, những viên đan dược cực phẩm đó liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Khi Thôi Nhai Tử và mấy cường giả ở vùng đất Hư Vô nhìn thấy những viên đan dược cực phẩm này, hai mắt trợn to, trên mặt là sự chấn động vô cùng mạnh mẽ.
Nhất là Thôi Nhai Tử, ông ta thân là cường giả giới tu hành, tất nhiên đã từng gặp vô số đan dược, cũng từng dùng vô số đan dược.
Nhưng ông ta chưa từng nhìn thấy viên đan dược cực phẩm nào như thế này, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ bên trong những viên đan dược này, ông ta liền cảm nhận được cảnh giới của mình đã có chút tinh tiến.
"Thật sự cho chúng tôi những viên đan dược này sao?"
Mấy cường giả từ vùng đất Hư Vô cường giả có chút không dám tin nhìn Diệp Viễn.
Diệp Viễn gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, lần này các ông bất chấp nguy hiểm đến tính mạng giúp tôi bảo vệ bạn bè của mình, những thứ này xem như lời cảm ơn của tôi dành cho mọi người!"
Diệp Viễn vừa nói xong, Thôi Nhai Tử liền vội vàng nói:
"Vậy thì tôi không khách khí nữa!"