"Địch tập, tất cả mọi người phòng ngự, ra bên ngoài boong thuyền".
Nam Cung Nhược Hồng hét lớn một tiếng.
Ngay lập tức, ông ta và Hiên Viên Kiếm Vũ, Công Tôn Long Bách và mấy cao thủ núp trong bóng tối nhanh chóng đánh xuyên qua trần nhà như một tia sáng.
Tất cả đều lao ra bên ngoài.
Mà lúc này, đám người ở đây cũng đều đã cảm giác được bên ngoài có cảm giác nguy hiểm dày đặc truyền đến, tất cả mọi người đều lập tức bắt đầu phòng ngự.
Nhanh chóng rời khỏi sảnh yến hội.
Điên cuồng lao ra bên ngoài boong thuyền.
Diệp Viễn dẫn Tần Khuynh Thành và Thanh Tử, trong nháy mắt đã đi ra bên ngoài boong thuyền theo lỗ thủng trên nóc nhà.
"Ầm!"
Ba người vừa mới rơi xuống boong tàu, đã có một tiếng nổ rung trời truyền đến từ bầu trời trên đỉnh đầu.
Mấy người ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy ở vị trí trên không trung cách đỉnh đầu bọn họ không đến mười trượng có mấy viên đạn pháo nổ tung ầm vang.
Giờ phút này xung quanh toàn bộ du thuyền cũng xuất hiện một tấm chắn trong suốt, hoàn toàn bao phủ lấy du thuyền.
Hiển nhiên, những tấm chắn trong suốt này là trận pháp trên du thuyền.
Đương nhiên mấy quả pháo vừa rồi đều bị tấm chắn này ngăn cản lại.
Mà giờ phút này, ở bốn phía du thuyền có vài chục chiếc thuyền treo cờ đầu lâu.
Những quả pháo đó đều được bắn ra từ đám thuyền kia.
Mà ở vị trí đằng sau du thuyền khoảng hơn mười cây số còn có hai chiếc quân hạm, đang không nhanh không chậm di chuyển ở phía sau.
"Hải tặc?"
Vừa nhìn thấy lá cờ đầu lâu trên những con thuyền kia, Diệp Viễn cho rằng bọn họ gặp hải tặc.
Nhưng rất nhanh, Diệp Viễn đã cau mày lại.
Bởi vì sau khi anh dùng thần thức đảo qua những thuyền này, liền phát hiện trong thuyền còn có rất nhiều người tu hành nước ngoài đang ẩn nấp, đồng thời đám người đó còn có thực lực còn vô cùng cường đại.
"Rầm rầm rầm..."
Đúng vào lúc này, trên đỉnh đầu lại đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng nổ vang.
Mấy quả pháo lại đánh vào vòng bảo hộ du thuyền lần nữa.