Chỉ cần lấy được Tụ Hồn Thảo, anh ta sẽ hỏi mượn những người khác hoặc là dùng đồ để đổi lấy nhiều linh thạch hơn.
Đến lúc đó, bản đồ này vẫn là của gia tộc Hiên Viên bọn họ.
Thật sự không nghĩ đến, nguyên Đông Phương Hạo Vũ vốn dĩ nhất định phải lấy được bản đồ, giờ phút này lại trực tiếp bỏ cuộc.
Lại đợi một hồi lâu, thấy Đông Phương Hạo Vũ vẫn không có bất kỳ động tác nào, thậm chí Đông Phương Hạo Vũ còn trực tiếp ngồi về vị trí, nhắm mắt lại.
Hai người Dương Hạo Tường và Hiên Viên Ngạo Thiên đều có chút bất đắc dĩ.
Mà lúc này, Nam Cung Nhược Hồng trên sân cũng thấy sắp hết thời gian, vội vàng mở miệng nói.
"Nếu cậu Đông Phương đã không tham gia đấu giá nữa, tôi tuyên bố, bản đồ này cuối cùng thuộc về Hiên Viên..."
Nhưng ngay lúc Nam Cung Nhược Hồng sắp tuyên bố bản đồ này thuộc về ai.
Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Viễn lại truyền ra.
"Chờ một chút, tôi đột nhiên cũng muốn tấm bản đồ này, năm trăm viên đá Địa Linh!"
"Vèo!"
Lời này của Diệp Viễn lập tức đưa tới sóng to gió lớn ở trong sân.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Viễn.
Tất cả mọi người muốn nhìn xem rốt cuộc là ai giàu có như vậy, vừa ra tay đã lấy ra năm viên đá Địa Linh.
Phải biết, mức độ khan hiếm của đá Địa Linh ở toàn bộ giới võ đạo còn khoa trương hơn cả linh khí cực phẩm.
Mà một viên đá Địa Linh đã đủ để đổi mười ngàn linh thạch.
Năm viên đá Địa Linh, cũng đủ để đổi năm mươi ngàn linh thạch.
Năm viên đá Địa Linh, chỉ sợ cho dù là gia tộc võ đạo cũng không lấy ra được.
Nhưng bây giờ một người trông có vẻ vô cùng bình thường và cực kỳ xa lạ như Diệp Viễn, thế mà vừa ra tay đã đưa ra năm viên đá Địa Linh.
"Là con ả khốn kiếp kia!"
Dương Hạo Tường vừa nhìn liền thấy được Tần Khuynh Thành bên cạnh Diệp Viễn, sắc mặt lập tức biến đổi.
Lúc ấy anh ta sai người đi bắt Tần Khuynh Thành, nhưng kết quả thế mà toàn bộ thuộc hạ của anh ta lại bị giải quyết.
Anh ta đang chuẩn bị tự mình đi tìm Tần Khuynh Thành, nhưng kết quả bởi vì buổi đấu giá này nên mới chậm trễ.
Lại không nghĩ tới, thế mà Tần Khuynh Thành còn dám tới tham gia hội đấu giá.
Mà ánh mắt đám người Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn về phía Diệp Viễn đều tràn đầy nghi hoặc, bọn họ cũng không nhận ra Diệp Viễn.
Chỉ có lúc Đông Phương Hạo Vũ nhìn về phía Diệp Viễn mới có chút kinh ngạc.
Bởi vì đương nhiên anh ta đã nhận ra giọng nói của Diệp Viễn giống với người vừa mới truyền âm cho anh ta như đúc.
Điều này khiến anh ta lập tức hiểu ra Diệp Viễn tuyệt đối là một cao thủ có một không hai.
Bởi vì chiêu thức thần kỳ như truyền âm này, chỉ có một số ít cao thủ siêu cấp mới có thể nắm giữ.
"Anh bạn này, cậu xác định mình có thể lấy ra năm viên đá Địa Linh sao?"
Lúc này, Nam Cung Nhược Hồng có chút hoài nghi nhìn Diệp Viễn.
Đá Địa Linh là tài nguyên vô cùng khan hiếm trong toàn bộ giới luyện võ, mà một người nhìn có vẻ vô cùng bình thường như Diệp Viễn, đồng thời còn không giống như người của giới luyện võ, thế mà mới mở miệng nói sẽ dùng năm viên đá Địa Linh để tham gia cạnh tranh.
Điều này khiến ông ta có chút hoài nghi Diệp Viễn có thật sự lấy ra năm viên đá Địa Linh được không.
Tất cả mọi người cũng nghi ngờ nhìn Diệp Viễn.
"Cậu bạn này, hội bán đấu giá này của chúng tôi không cho phép giả vờ trả giá, nếu như cậu không thể lấy ra được đá Địa Linh lại dám ra giá, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
Nam Cung Nhược Hồng tiếp tục mở miệng nói.
Mà Diệp Viễn cũng không nói nhảm, tiện tay động một cái, năm viên đá Địa Linh liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Khi thấy Diệp Viễn lại thật sự lấy ra năm viên đá Địa Linh, tất cả mọi người đều ngây dại.