Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả Tô Lâm, người đã uống thử vô số loại rượu ngon, lúc này cũng không nhịn được mà khen ngợi.

"Cái này... cái này sao có thể là rượu, đây quả thực chính là rượu tiên nước thành của Tiên Giới!"

"Thật ra cái này không khác rượu tiên nước thành của Tiên Giới là bao", Diệp Viễn nói.

Bản thân Tiên Linh Ngọc Nhũ này đã là thứ gì đó đến từ thế giới khác thường.

Hơn nữa thứ này mọc lên ở nơi tập hợp những linh thảo, thần dược và linh khí Thiên Địa, mỗi hơn trăm năm mới có thể sinh ra mấy giọt như vậy.

Mặc dù anh chỉ cho thêm một chút vào rượu, nhưng nó tương đương với việc tất cả mọi người ăn vào vô số loại linh thảo, thần dược và linh khí Thiên Địa đã tồn tại hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm.

"Diệp Viễn, có thể cho ông uống thêm một chút được không?"

Tô Lâm lúc này đã hoàn toàn nghiện loại cảm giác này, nhịn không được lại hỏi Diệp Viễn muốn thêm.

Mà những người khác của nhà họ Tô cũng đều là vẻ mặt sốt ruột.

Ngay cả Tô Yên Nhiên lúc này cũng đang nhìn Diệp Viễn đầy mong đợi.

"Đương nhiên là có thể, hôm nay chúng ta cùng uống rượu ngon, rượu này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Bao đủ!", Diệp Viễn thản nhiên nói.

Sau đó, Diệp Viễn yêu cầu mọi người mở hết các chai rượu ra.

Anh đều cho một chút Tiên Linh Ngọc Nhũ vào trong những chai rượu này.

Khoảnh khắc Diệp Viễn vừa mới dừng tay, tất cả mọi người giống như phát điên, vội vã cầm chai lên, rót thẳng vào miệng.

Ngay cả Tô Yên Nhiên cũng như vậy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Viễn không nhịn được muốn bật cười.

Chẳng mấy chốc, cả đám đã chia nhau uống hết một chai rượu.

Khi chuẩn bị lấy chai thứ hai, Tô Lâm vội vàng hét lên.

"Dừng tay cho tôi, đồ tốt như vậy, sao có thể lãng phí như trâu gặm mẫu đơn thế này!"

Tiếng quát lớn của Tô Lâm cũng không khiến đám người nhà họ Tô dừng tay.

Trong lúc nhất thời, tất cả lập tức nhặt một chai khác lên, chia nhau rót uống.

Tô Lâm thấy vậy, bỗng cảm nhận được một trận đau lòng, quát lớn: "Đám khốn nạn các người, dừng tay cho tôi, rượu ngon như vậy không phải để các người lãng phí!"

Nhưng dù cho Tô Lâm có hét thế nào thì tất cả mọi người nhà họ Tô cũng đều không để ý tới ông ấy.

Tô Lâm thấy mình kêu gọi vô ích, cũng không quan tâm nữa, vội vàng xông tới, điên cuồng nhặt lấy những chai rượu mang về phòng làm việc của mình.

Diệp Viễn thấy thế, lại ngăn cản Tô Lâm, nói.

"Ông à, không sao để bọn họ uống đi, loại rượu này muốn bao nhiêu, cháu có thể tạo ra bấy nhiêu!"

Diệp Viễn đã lên tiếng, Tô Lâm cũng không tiện lại mang về phòng đọc sách, nhưng ông ấy cũng không có đem những chai rượu đã cắt đi ra ngoài, đồng thời còn khoá cửa phòng đọc sách lại.

"Diệp Viễn, có phải anh vừa nói, rượu này muốn bao nhiêu thì anh có thể tạo ra bấy nhiêu?"

Lúc này, Tô Yên Nhiên cũng uống hết một chai, cả mặt ửng hồng.

"Đúng thế, làm sao vậy?", Diệp Viễn nghi ngờ nhìn Tô Yên Nhiên.

"Nếu chúng ta phát triển loại rượu này và bán chúng ra thị trường. Đó quả thật sẽ là một khoản lợi nhuận khổng lồ!"

Lời nói này của Tô Yên Nhiên lập tức khiến đám người nhà họ Tô sững sờ ngay tại chỗ.

Vừa rồi bọn họ chỉ tập trung vào việc uống rượu chứ không hề nghĩ đến việc bán rượu ra thị trường.

Đó sẽ là khoản lợi nhuận khổng lồ cỡ nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK