Thấy thế, sắc mặt của Tần Khuynh Thành thay đổi, vừa rồi cô ta đã đánh với những người này một lúc, bây giờ toàn thân không thể thi triển ra một chút công lực nào cả.
Nếu rơi vào trong tay những người này thì không cần nghĩ cũng biết kết cục của cô sẽ như thế nào.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
“Dừng tay!”
Một thanh trường kiếm lóe lên tia sáng sắc lạnh thình lình xuất hiện với tốc độ cực nhanh, mục tiêu là đâm vào cánh tay của người đàn ông dẫn đầu.
Người đàn ông dẫn đầu thấy thế thì cũng sợ hãi, vội vàng rụt tay lại, trường kiếm sắc bén lướt qua trước mặt anh ta.
Hàn khí buốt giá trên thân kiếm làm mặt anh ta đau nhức.
Mấy người còn lại cũng xông lên tấn công người kia.
Nhưng người vừa đến lại vung trường kiếm, vài luồng kiếm khí sắc bén đánh trúng mấy người bọn họ.
Bọn họ kêu la thảm thiết, cơ thể bay ngược lại, đập mạnh lên boong thuyền.
“Chị Thanh Tử!”
Tần Khuynh Thành nhìn thấy người đến thì lập tức thở phào một hơi.
Người vừa xuất hiện chính là Thanh Tử.
“Khuynh Thành, em không sao chứ?”
“Em không sao!”
Tần Khuynh Thành khẽ lắc đầu, nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ vẻ căng thẳng.
“Hôm nay may mắn thế nhỉ, lại có thêm một cô em xinh đẹp nữa này”.
Người đàn ông dẫn đầu choáng ngợp vì vẻ đẹp của Thanh Tử.
Tuy anh ta nhìn thấy nhiều cô gái xinh đẹp, mấy năm qua đi theo cậu chủ nhà mình, không ít lần cậu chủ chơi chán cô nàng nào đó rồi thì sẽ đưa cho anh ta chơi.
Nhưng những cô nàng đó đều kém xa Thanh Tử và Tần Khuynh Thành đang đứng trước mặt anh ta.
Đặc biệt là Thanh Tử, ăn diện váy áo cổ xưa, giống như tiên nữ từ chín tầng trời hạ phàm, đẹp hút hồn.
“Này, nói cho tôi biết, cô là ai?”
Tuy người đàn ông dẫn đầu nhìn ra được thực lực của Thanh Tử không thua kém mình, nhưng anh ta vẫn không hề sợ hãi.
Bởi vì môn phái của cậu chủ nhà anh ta là môn phái mạnh nhất trong vùng đất Lánh Đời ở mấy tỉnh Đông Nam này.
Nhưng Thành Tử không quan tâm đến người đàn ông đó, cô ta lập tức kéo Tần Khuynh Thành đi vào một lối đi nội bộ trên du thuyền.
“Hai người đẹp, đừng vội đi mà!”
Người đàn ông dẫn đầu di chuyển, tiến lên ngăn cản đường đi của Thanh Tử và Tần Khuynh Thành.
Vẻ mặt của Thanh Tử trở nên lạnh lùng.
“Cút đi!”
Nhưng người nọ không hề có ý định nhường đường, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Tử với vẻ mặt dâm dê.
“Cô em xinh đẹp, cô còn chưa nói cho tôi biết cô là ai đâu!”
“Tôi là ai, anh không có tư cách biết!”, Thanh Tử hừ lạnh: “Mau cút sang một bên, bằng không đừng trách tôi không khách khí!”
Thanh Tử giơ kiếm lên, đâm mạnh về phía người đàn ông.
Anh ta nghiêng người tránh né trường kiếm của Thanh Tử.
Anh ta vẫn cười nói: “Haha, tuy người đẹp mạnh hơn tôi, nhưng ở đây đều là người của Hạo Thiên Môn, vì thế tốt nhất là cô ngoan ngoãn nói cho tôi biết tên và thân phận của cô đi”.
“Tiện thể giao chị Tần cho tôi, để tôi mang về báo cáo kết quả công tác với cậu chủ nhà bọn tôi, bằng không, có lẽ hôm nay các cô sẽ gặp phải vài chuyện không may đấy!”
Khi người đàn ông dẫn đầu nói xong, bỗng có vài bóng người với khí thế mạnh mẽ xuất hiện trên boong thuyền, bọn họ nhìn Thanh Tử và Tần Khuynh Thành với ánh mắt thiếu thiện ý.