Mặc dù trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu nhưng Diệp Viễn cũng đã âm thầm thề với lòng.
Lần này tới đảo Quỷ Môn, anh nhất định sẽ không để bất kỳ kẻ nào to gan động được vào bất kỳ thứ gì của đảo Quỷ Môn.
Dù chỉ là một tấc đất thôi cũng không được.
Lúc này, Thanh Tử lại lên tiếng:
“Phải rồi, anh Diệp, thực ra lần này anh cũng là đại diện của vùng đất Hư Vô chúng tôi. Đến lúc đó, anh sẽ dẫn chúng tôi đại diện cho vùng đất Hư Vô đi tham gia đại hội võ giả!”
Nghe vậy, Diệp Viễn nhíu mày.
“Sao tôi lại không biết chuyện này?”
Thanh Tử lúng túng đáp: “Chuyện là, anh Diệp, tin này là các tiền bối ở vùng đất Hư Vô nói cho tôi biết, họ dặn tôi nói lại cho anh biết!”
“Mẹ kiếp, mấy lão cáo già đó lại lừa tôi!”
Nghe Diệp Viễn mắng các tiền bối ở vùng đất Hư Vô là lão cáo già, Thanh Tử thấy buồn cười nhưng lại không dám cười.
Sau khi mắng bọn họ mấy câu, Diệp Viễn lại hỏi Thanh Tử:
“Mấy lão cáo già đó có còn nói gì nữa không?”
“Họ nói là nếu anh Diệp ra tay thì chắc chắn sẽ thắng ngay trận đầu, chắc chắn sẽ mang được toàn bộ những thứ thuộc về Hoa Hạ trở về”, Thanh Tử đáp.
“Mẹ kiếp, mấy lão cáo già chết tiệt đó lại nịnh hót mình!”, Diệp Viễn lại khó chịu mắng thêm mấy câu.
Mặc dù ngoài miệng mắng mấy lão cáo già đó nhưng Diệp Viễn vẫn hỏi thăm Thanh Tử một số quy tắc và yêu cầu liên quan tới đại hội võ giả.
Còn Thanh Tử thì cũng giải thích cặn kẽ cho Diệp Viễn biết.
Sau khi anh đã nắm rõ toàn bộ quy định của đại hội võ giả thế giới lần này rồi.
Giữa hội trường bỗng xuất hiện một loạt tiếng ồn huyên náo.
Trên sân khấu nằm ở chính giữa sảnh tiệc xuất hiện hai ông lão và một người đàn ông trung niên.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy hai ông lão đó, Diệp Viễn đã nhạy bén phát hiện ra thực lực của hai ông lão này chắc chắn không hề đơn giản.
Lúc Diệp Viễn nhìn về phía hai ông lão đó, đôi mắt sắc như chim ưng của hai ông lão đó cũng đồng thời nhìn về phía chỗ ba người nhóm Diệp Viễn đang đứng.
Chỉ có điều hai người chỉ nhìn lướt qua ba người nhóm Diệp Viễn một lần, không phát hiện ra điều gì bất thường bèn ngờ vực đánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh hai ông lão đương nhiên cũng để ý thấy hướng nhìn của hai ông lão. Ông ta cũng nhìn ba người nhóm Diệp Viễn một lần, không phát hiện ra bọn họ có gì bất thường bèn tò mò hỏi hai ông lão kia:
“Ông Hiên Viên, ông Công Tôn, có chuyện gì vậy ạ?”
“Không có gì, tiếp tục đi!”
Hai ông lão lắc nhẹ đầu, không nói gì hết.
Người đàn ông trung niên ngờ vực nhìn ba người nhóm Diệp Viễn một cái rồi mới hắng giọng đọc quy định của buổi đấu giá.
Tranh thủ lúc người đàn ông trung niên giải thích các quy tắc, Diệp Viễn quay qua hỏi Thanh Tử:
“Hai ông lão và người đàn ông trung niên kia là ai?”
Vừa rồi anh chỉ dùng thần thức thăm dò hai ông lão kia một chút, vậy mà đã bị bọn họ nhạy bén phát hiện ra.
Điều này khiến Diệp Viễn không dám xem thường hai ông lão này.
Đương nhiên, điều anh tò mò hơn cả là hai ông lão này tới từ môn phái hay gia tộc nào.
Thanh Tử kín đáo chỉ vào ông lão râu tóc bạc trắng đứng bên cạnh người đàn ông trung niên, mặc áo bào màu xám may theo phong cách cổ xưa, nói:
“Tiền bối kia là Hiên Viên Kiếm Vũ của gia tộc Hiên Viên! Đến từ một gia tộc cổ võ như gia tộc Hiên Viên, chắc hẳn ông ta là trưởng lão của gia tộc, cường giả tuyệt thế cảnh giới Thiên Vương trung kỳ”.
“Cảnh giới Thiên Vương à?”
Kể từ khi biết Võ Đế vượt qua lôi kiếp được phân chia thành các cảnh giới mới, Diệp Viễn vẫn chưa gặp cường giả cảnh giới Thiên Vương chân chính lần nào. Cuối cùng hôm nay anh cũng đã được nhìn thấy người sống rồi.