Bên trong lối đi đó vẫn còn lại khí tức của hào quang màu vàng vừa xuất hiện trong cái bình ngọc.
Diệp Viễn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp kéo Thôi Nhai Tử và Kiếm Vô Nhai chui vào trong lối đi.
Trong nháy mắt, ba người liền cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó lại cảm thấy cơ thể giống như bị xé đứt.
Đau đớn mãnh liệt khiến ba người trực tiếp ngất đi.
Không biết qua bao lâu.
Ba người đột nhiên tỉnh lại, lúc này, bọn họ phát hiện thế mà mình lại đang ở lối đi dưới hồ trước biệt thự.
Bọn họ cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng xông ra khỏi lối đi.
Nhanh chóng bơi ra khỏi mặt nước.
"Diệp Viễn, mọi người không sao chứ?"
Đám người Tô Yên Nhiên vẫn luôn canh giữ trên bờ vô cùng khẩn trương mà nhìn ba người Diệp Viễn.
"Không có việc gì!"
Ba người đều sợ hãi lắc đầu.
...
Đến đêm.
Diệp Viễn và Thôi Nhai Tử, Kiếm Vô Nhai cùng mấy cường giả của vùng đất Hư Vô ngồi trong phòng bàn bạc rất lâu.
Cuối cùng cảm thấy thế giới quỷ dị phía dưới biệt thự này rất có thể là một thế giới nhỏ khác.
Chắc hẳn trước kia đã từng có một môn phái siêu cấp hoặc là một thành trấn nào đó nằm ở đây.
Về sau không biết bởi vì nguyên nhân gì mà bị cung điện màu vàng kia khống chế.
Về phần những điều khác, mấy người đều không có suy luận ra kết quả gì.
Nhưng mà có thể xác định một điều, đó chính là cung điện màu vàng ở thế giới nhỏ kia tuyệt đối không phải thứ gì tốt lành.
Mà bây giờ lối vào thế giới đó đang nằm dưới biệt thự, điều này khiến Diệp Viễn cũng có chút lo lắng, có một ngày sau này cung điện màu vàng đó xuất hiện trên đời, sẽ gây nguy hiểm cho tất cả mọi người.
Bởi vậy, Diệp Viễn liền quyết định để tất cả mọi người rời khỏi nơi này, tiến về thủ đô.
Về phần nơi này, Diệp Viễn dự định bày ra trận pháp để hoàn toàn phong ấn nó lại.
Mà quyết định này của Diệp Viễn cũng đã được mấy cường giả của vùng đất Hư Vô đồng ý.
Lúc đầu bên ngoài đều đồn rằng nơi này là trận truyền tống nối đến thế giới tu hành, điều này đã khiến các thế lực nước ngoài đều ngo ngoe rục rịch.
Bởi thế hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, hãy hoàn toàn phong ấn chỗ này lại, để bất cứ kẻ nào cũng không thể tiến vào.
Sau khi mọi người thống nhất ý kiến, người của vùng đất Hư Vô liền thông báo cho chính phủ Giang Châu, để tất cả mọi người trong phạm vi hồ Cảnh Minh rời ra xa.
Đợi tất cả mọi người rời xa hồ Cảnh Minh, Diệp Viễn cũng bắt đầu luyện chế cờ trận.
Trong khoảng thời gian một tháng sau đó, những người khác đều đang tĩnh tâm tu luyện, mà Diệp Viễn vẫn luôn luyện chế cờ trận với Thôi Nhai Tử cùng mấy cường giả của vùng đất Hư Vô.
Sau một tháng, cuối cùng cũng đã luyện chế thành công cờ trận.
Mấy ngày sau đó, mọi người lại không ngừng vùi từng lá cờ trận vào từng vị trí xung quanh hồ Cảnh Minh.
Rốt cuộc, sau khi hoàn toàn chôn lá cờ trận cuối cùng xuống đất, toàn bộ hồ Cảnh Minh đã hoàn toàn biến mất khỏi địa bàn toàn bộ Giang Châu.
Bây giờ trừ khi có đại sư trận pháp đỉnh cấp hoặc là cao thủ siêu cấp xuất hiện ở chỗ này, nếu không sẽ không có người nào phát hiện ra nơi này có trận pháp tồn tại.