"Bây giờ, có phải tôi có thể tham gia đấu giá không?", Diệp Viễn thản nhiên nói.
Nam Cung Nhược Hồng xác định thứ trong tay Diệp Viễn thật sự là năm viên đá Địa Linh, liền gật đầu nói.
"Đương nhiên có thể!"
"Chờ một chút!"
Nhưng ngay lúc này, Hiên Viên Ngạo Thiên dưới đài lại đột nhiên mở miệng nói.
"Chú Nam Cung, hình như hội đấu giá lần này của chúng ta không có mời anh ta!"
Nam Cung Nhược Hồng hơi sững sờ, cuối cùng khẽ gật đầu.
Lần này những người mà bọn họ mời tới tham gia hội đấu giá gần như đều là người của gia tộc và môn phái giới luyện võ, cũng có người của vùng đất Hư Vô.
Mà Diệp Viễn lại không nằm trong danh sách mời của bọn họ.
"Nếu đã không nhận được lời mời, vậy có phải anh ta cũng không thể tham gia cạnh tranh không?", Hiên Viên Ngạo Thiên tiếp tục hỏi.
Lúc đầu Đông Phương Hạo Vũ rút khỏi vòng cạnh tranh, tấm bản đồ kia đã chắc chắn là vật trong túi gia tộc Hiên Viên.
Anh ta không thể để đồ trong tay bay đi mất được.
Mà vừa rồi Dương Ngạo Tuyết cũng đã nói cho anh ta biết, Diệp Viễn này chỉ là một cậu ấm nhà giàu ở giới phàm tục.
Mặc dù không hiểu Diệp Viễn chỉ là một một cậu ấm nhà giàu ở thế tục, vì sao trong tay lại có thứ quý giá như đá Địa Linh.
Nhưng rất nhanh, sau khi anh ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Đông Phương Hạo Vũ, đột nhiên cảm thấy Diệp Viễn rất có thể chính là do gia tộc Đông Phương cố ý chuẩn bị ở phía sau.
Bởi vậy, đương nhiên anh ta sẽ không để gia tộc Đông Phương lấy được bản đồ này.
Nam Cung Nhược Hồng gật đầu nói.
"Đúng là như thế thật!"
Mặc dù trong lòng Nam Cung Nhược Hồng vẫn rất muốn Diệp Viễn có thể tham gia cạnh tranh, như vậy đến lúc đó gia tộc Nam Cung bọn họ sẽ có thể lấy được năm viên đá Địa Linh.
Nhưng quy củ này lại là chính ông ta quyết định.
Diệp Viễn không phải là người mà bọn họ mời, đương nhiên sẽ không thể tham gia hội đấu giá lần này.
Bởi vậy, Nam Cung Nhược Hồng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Diệp Viễn nói: "Cậu bạn này, chúng tôi không mời cậu tham gia hội đấu giá lần này, cho nên cậu không thể tham gia cạnh tranh được!"
Nhưng Nam Cung Nhược Hồng vừa mới dứt lời, Thanh Tử liền mở miệng nói.
"Cậu Diệp là người của vùng đất Hư Vô chúng tôi, mà vùng đất Hư Vô chúng tôi lại nhận được thư mời của mấy người, sao lại không có tư cách tới tham gia hội đấu giá này được?"
Thanh Tử vừa thốt ra lời kia, tất cả mọi người lại lập tức giật mình.
Bọn họ cũng không nghĩ tới Diệp Viễn lại là người của vùng đất Hư Vô.
Chỉ là, Thanh Tử vừa giải thích, Dương Ngạo Tuyết bên cạnh Hiên Viên Ngạo Thiên liền mở miệng nói.
"Chị Thanh Tử, chị nói gì đấy, sao tên nhà quê kia lại là người của vùng đất Hư Vô chúng ta được, sao tôi lại không biết vậy!"
Mấy người Mạnh Phàm và Đồ Man cũng nhao nhao mở miệng nói.
"Đúng thế, chúng tôi từ nhỏ đã sống ở vùng đất Hư Vô, nếu anh ta là người của vùng đất Hư Vô chúng ta, làm sao chúng tôi lại chưa bao giờ gặp anh ta chứ!"
"Chị Thanh Tử, có phải chị nhầm rồi không?"
Lời nói của mấy người Dương Ngạo Tuyết lại khiến đám người ở đây ngây ra.
Bọn họ đều biết rõ, đám người Dương Ngạo Tuyết và Thanh Tử là người của vùng đất Hư Vô, nhưng bây giờ làm sao Thanh Tử nói Diệp Viễn là người của vùng đất Hư Vô.
Nhưng đám người Dương Ngạo Tuyết lại nói Diệp Viễn không phải chứ.
"Cô Thanh Tử, cô xác định tên này là người của vùng đất Hư Vô sao?"