Cùng lúc đó.
Phía cuối khu rừng rậm nguyên thủy này đột nhiên xuất hiện một khe nứt màu đen.
Một đám cao thủ siêu cấp từ các thế lực khắp nơi bước ra từ khe nứt màu đen kia.
Khi tất cả mọi người rời khỏi khe nứt màu đen thì khe nứt màu đen lập tức biến mất.
"Nơi này chính là di chỉ thực sự của Quỷ Môn sao?", lão giả của đoàn hiệp sĩ có chút kinh hãi hỏi.
Lúc này, thứ xuất hiện trước mặt mọi người là một bức tường thành cổ vô cùng uy nghiêm mang đầy dấu vết thời gian.
"Có thể!", bà lão của Hạo Thiên Môn khẽ gật đầu.
"Các vị, trước tiên chúng ta thỏa thuận đi. Tất cả bảo vật trong Quỷ Môn này đều thuộc về đất nước Hoa Hạ của chúng tôi. Đến lúc đó cũng đừng nói lời nói không giữ lời!"
Sau khi bà lão của Hạo Thiên Môn nói xong, bà ta nhìn về phía các cao thủ siêu cấp của đoàn hiệp sĩ, Quang Minh Thần giáo và các thế lực khác.
"Yên tâm, chúng tôi chỉ cần bảo vật của đoàn hiệp sĩ còn sót lại ở nơi này, chúng ta sẽ không đụng tới những thứ còn lại!", lão giả của đoàn hiệp sĩ nói.
"Không sai, chúng tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về chúng tôi mà thôi!", cao thủ siêu cấp của Quang Minh Thần Giáo cũng mở miệng nói.
Những người còn lần lượt bày tỏ ý kiến của mình.
"Vậy thì tốt!"
"Được rồi, bây giờ chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để thăm dò di tích của Quỷ Môn này!"
Nói xong, bà lão Hạo Thiên Môn ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu khôi phục trạng thái tự thân.
Mà những người khác cũng không hề dừng lại, cũng ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu điều chỉnh trạng thái tự thân.
…
Giờ phút này, trong rừng rậm nguyên thủy, những đệ tử của các thế lực khắp nơi không ngừng di chuyển về phía khu rừng nguyên thủy để thu thập thảo dược và săn lùng một số yêu thú có thực lực yếu ớt.
Diệp Viễn dẫn theo hai người Tần Khuynh Thành cùng Thanh Tử, một đường tiến lên với tốc độ rất nhanh.
Trong chốc lát, cả ba đã đi đến vị trí trung tâm của khu rừng rậm nguyên thủy này.
Mới vừa đi được mấy bước, Diệp Viễn đã thấy phía trước một gốc cây khô có mấy buội thảo dược màu trắng ngà.
"Cỏ Tỏa Hồn!"
Diệp Viễn lập tức vui mừng khôn xiết, loại cỏ Tỏa Hồn này chính là loại thảo dược mà anh cần, là loại thảo dược rất quan trọng giúp chữa trị cho cha mẹ Lâm Vãn Tình và những người khác.
Điều khiến Diệp Viễn hài lòng nhất chính là những loại cỏ Tỏa Hồn này đã có tuổi đời hàng trăm năm tuổi.
Trong lúc Diệp Viễn chuẩn bị đi tới hái mấy loại thảo dược đó.
Một đám sương mù màu xanh đột nhiên xì ra từ gốc cây khô héo, lao thẳng về phía Diệp Viễn.