Nhưng Hiên Viên Hoành Thiên không nói gì.
Chỉ dẫn bọn họ đến đây.
Bây giờ, thấy Vương Tiên Tri và quốc y Liễu đứng khom lưng trước mặt Diệp Viễn, mồ hôi ướt sũng quần áo, không dám cử động.
Điều này làm bọn họ cảm thấy sợ hãi gấp bội.
Mọi người lập tức nghĩ xem dạo gần đây mình có làm sai chuyện gì hoặc làm gì khiến Diệp Diệt Tiêu tức giận không.
Nhưng bọn họ nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được chút manh mối nào.
Lúc này, may mà Hiên Viên Hoành Thiên luôn gọi Diệp Viễn là Tiểu Viễn chủ động tiến lên, khom lưng chào Diệp Viễn.
“Cậu Diệp, tôi dẫn mọi người đến rồi!”
Người của các thế lực cũng khom lưng chào hỏi Diệp Viễn.
“Xin chào cậu Diệp!”
Thấy gia chủ của gia tộc số một thủ đô hiện giờ là Hiên Viên Hoàng Thiên cùng với ông lớn của các thế lực ở thủ đô đều cúi đầu trước Diệp Viễn.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi.
Đồng thời, bọn họ cũng đã đoán được thân phận của Diệp Viễn.
Có thể gọi người đứng đầu tứ đại gia tộc cùng với các thế lực ở thủ đô tập trung lại đây.
Hơn nữa khi nhìn thấy Diệp Viễn thì thấp thỏm và sợ hãi, còn chủ động cúi đầu chào hỏi.
Ngoại trừ Diệp Diệt Tiêu nổi danh khắp nước Hoa Hạ.
Thử hỏi, trên toàn quốc bây giờ còn có ai có thể làm được những việc ấy.
Trong phòng, bố con Vương Hạo Vũ nhìn thấy những nhân vật máu mặt như Hiên Viên Hoàng Thiên cũng đến và khom lưng cúi đầu chào Diệp Viễn.
Trong nháy mắt, bọn họ đã đoán ra được thân phận của Diệp Viễn.
Nghĩ đến việc Diệp Viễn chính là nhân vật đáng sợ có tiếng – Diệp Diệt Tiêu, người đàn ông đầu sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
Ông ta cảm thấy như cả thế giới đã bị vực sâu khủng bố cắn nuốt, không còn một chút ánh sáng.
Còn Vương Hạo Vũ đã ngất xỉu vì sợ hãi, thậm chí trong nháy mắt anh ta hôn mê, có chất lỏng màu trắng và màu vàng chảy ra từ đũng quần.
Tiểu Nguyệt cùng với mẹ và dì của mình tuy rằng không biết mấy người Hiên Viên Hoành Thiên là ai, nhưng thấy những người đó khí chất bất phàm, khí thế mạnh mẽ.
Ba người bọn họ không cần nghĩ cũng biết những người đó đều là nhân vật có quyền có thế.
Mà giờ phút này, những nhân vật lớn ấy đều cúi chào Diệp Viễn.
Bọn họ biết, thân phận của Diệp Viễn chắc chắn không tầm thường.
Khi nhìn thấy chỗ dựa của bọn họ, bố con Vương Hạo Vũ, mất hồn mất vía, ngã ngồi dưới đất.
Bọn họ cảm nhận được áp lực cùng với nỗi sợ hãi đáng sợ không thể diễn tả thành lời đè nặng lên người mình.
Trong một góc, Từ Phượng Dương tuy đã đoán được thân phận của Diệp Viễn từ sớm.
Nhưng khi thấy một lát nhân vật máu mặt của thủ đô đến đây và cung kính chào hỏi Diệp Viễn.
Anh ta cũng cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước đó anh ta đã nói với Cao Phi ngay trước mặt Diệp Viễn rằng giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền.
Nhìn thấy những ông lớn của thủ đô mà những người bình thường như bọn họ không bao giờ được tiếp xúc, giờ đây cực kỳ sợ hãi, mồ hôi vã ra như tắm, cúi đầu chào hỏi Diệp Viễn.
Mấy người Cao Phi cũng vô cùng kinh ngạc và khó tin.
Dì của Cao Phi giờ đây đã khiếp sợ đến mức gần như mất trí.
Vốn dĩ bà ta cho rằng Cao Phi đắc tội người nhà họ Liễu và người nhà họ Vương thì bọn họ chết chắc rồi.
Nhất là khi người nhà họ Liễu và nhà họ Vương đến, bà ta cảm thấy trái tim của mình đã ngừng đập.
Thế nhưng bà ta không ngờ được rằng, người nhà họ Liễu và người nhà họ Vương sau khi đến thì không gây sự với bọn họ, mà đi thẳng đến trước mặt Diệp Viễn và khom lưng xin lỗi.